Ông cũng giống bà, mất vợ đã hai lăm năm, không tục huyền mà ở vậy nuôi hai cậu con trai trưởng thành. Trước cử chỉ bất ngờ và yêu quí của bà, ông như chàng trai mới bắt đầu yêu. Ông ôm chặt bà đến mức bà phải hơi cựa mình và ngửa mặt nhìn ông: “Nhẹ thôi anh”.
Ông xoay người để bà ép sát vào ngực mình rồi cười: "Bà thấy tôi còn sung sức không?". Bà im lặng, vòng tay ôm ông âu yếm như một lời thừa nhận. Ông sung sướng đặt lên tóc bà những nụ hôn của vị tướng già cường tráng. Để chứng minh cho sức khoẻ của mình, ông bế bổng bà đặt lên mặt sập gụ nơi ông vẫn nằm xem ti vi. Bà nồng nhiệt đáp lại những cử chỉ yêu thương của ông như một cô gái trẻ. Ông bà say đắm bên nhau, ai dám tin rằng tình yêu của lớp tuổi về hưu lại thiếu lửa.
Bà là bạn chi cốt của Hương, vợ ông. Thời mới là trung uý đơn vị pháo binh đóng ở đầu cầu sông Đuống, ông quen hai cô nữ sinh y khoa Hà Nội đến giao lưu văn nghệ. Ông không ngờ, sau đó cả hai đều yêu ông, chàng sỹ quan trẻ đẹp trai, hát hay, đàn giỏi. Nhưng Hương mạnh dạn thổ lộ tình yêu với ông trước và được ông chấp nhận. Thế là Mai lặng lẽ gạt nước mắt mừng hạnh phúc cho bạn. Bây giờ cảnh ngộ đã đưa hai người gắn bó với nhau như một sự tiếp nối trên đường đời. Bỗng ông nói giọng nghiêm trang:
- Mai này.
- Gì anh?
- Anh muốn cưới Mai, em có đồng ý không?
Mai cười:
- Anh hỏi làm gì nữa.
- Nếu vậy, em về bàn với hai cô con gái của em. Anh sẽ bàn với hai cậu con trai của anh. Sau đó ta chọn ngày cưới nhé?
- Em đồng ý.
- Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới chỉ gói gọn trong hai gia đình và một ít bằng hữu thôi nhé?
- Tuỳ anh mà.
*
Về nhà, bà gọi hai cô con gái vào phòng riêng. Bà chưa nói hết lời, cô con gái đầu đã ngắt lời bà:
- Mẹ ơi, bạn mẹ có phải là bác Tuệ không?
Bà gật đầu. Cô con gái thứ hai reo
- Ai chứ bác Tuệ thì con ủng hộ toàn phần. Chị Thu ơi, chị cũng ủng hộ mẹ trở thành phu nhân của tướng quân đi.
Bà dí ngón tay trỏ vào trán cô con gái thứ hai:
- Con chỉ được...
Thu nhìn mẹ xúc động:
- Mẹ ơi. Cả đời mẹ vất vả với con và em Hiền rồi. Bây giờ mẹ có người bạn, theo chúng con là lý tưởng. Mẹ hãy cùng bác Tuệ tổ chức đám cưới đi. Chúng con ủng hộ tuyệt đối.
Rồi cà hai ào vào ôm mẹ. Thu nhanh tay hơn ôm trước. Hiền không chịu ôm vòng ngoài nũng nịu:
- Chị Thu ôm chồng cả ngày rồi phải nhường em ôm mẹ chứ.
Thu đanh đá không kém:
- Những tháng năm tới, em sẽ ôm chồng em còn nhiều hơn cả chị. Em thuộc về thế hệ tương lai mà. Bây giờ em phải theo luật mạnh ai nấy được, em mà tranh chị là phải đòn đấy.
Thấy hai con yêu mình, bà xúc động kéo hai con vào lòng:
- Mẹ yêu Thu và Hiền lắm. Mẹ cám ơn hai con ngoan của mẹ.
![]() |
| Hình ảnh minh họa. Nguồn Internet |
Cùng lúc đó, ông ngồi bàn với hai con trai. Ông nói có vi có vạt:
- Ngày mẹ của hai con mất, mẹ nắm tay ba trăng trối: “Anh là đàn ông lại phải nuôi hai con nhỏ. Anh không thể ở vậy được. Chờ hết giỗ đầu của em, anh cưới ngay cô vợ mới. Nguyện vọng của em là người vợ mới phải yêu anh và yêu hai đứa con của anh. Anh hứa với em đi. Lúc đó ba đã hứa. Nhưng về sau nghĩ lại, ba làm sao tìm được người yêu hai con như con đẻ của mình được. Vì thế ba đã ở vậy dựa thêm sự giúp đỡ của ông bà nội, ngoại nuôi hai con nên người. Bây giờ hai con đều là tiến sỹ. Tuấn đã có vợ con. Toàn cũng đã có vợ. Trước ngày cưới của Toàn, ba bán ngôi nhà của mẹ do ông bà ngoại để lại. Ba đã mua cho hai con mỗi đứa một ngôi nhà trăm mét vuông bốn tầng mặt phố, đã sắm sanh đầy đủ nội thất bên trong, mua hai ô tô riêng cho các con đi làm và đã trao cho mỗi con một tỉ đồng làm vốn ban đầu. Ba nghĩ thế là ba đã làm tròn lời trăn trối của mẹ các con trước lúc mất. Còn vế thứ hai, bây giờ ba mới có điều kiện để thực hiện. Ba đã làm lễ xin phép mẹ các con rồi. Ba định tháng tới sẽ tổ chức đám cưới với bác Mai. Ý các con thế nào?
Có một điều ông không biết. Đó là khi nghe tin ông cưới vợ, hai con ông đã họp khẩn cấp bàn đối sách. Hai con ông thống nhất quan điểm để ông mang bất cứ người đàn bà nào mà ông thích về sống tại ngôi nhà nhưng không làm đám cưới. Lý do rất đơn giản, ngôi nhà ông đang sống được nhà nước cấp cho nằm ở khu phố cổ giá hơn triệu đô. Chúng không muốn ngôi nhà đó rơi vào bất cứ ai ngoài ông và chúng. Vì thế người anh nói ngay sau khi ông dứt lời:
- Con ủng hộ việc ba lấy vợ. Nhưng con nghĩ, tuổi ba đã cao rồi, việc tổ chức đám cưới là không cần thiết. Ba thích ai, cứ đưa người đó về nhà. Khi không thích, ba lại tìm người mới. Như thế hay hơn ba ạ.
Cậu em đế thêm:
- Anh Tuấn nói đúng đấy ba ạ. Tuổi của ba bây giờ làm gì có chuyện yêu đương. Ba cứ chung sống với người ta như vợ chồng là được. Điều đó không vi phạm gì đến luật pháp cả.
Nghe hai con nói, ông hấp háy đôi mắt cay nồng vì nỗi buồn đắng chát. Ông thấy khó chịu vì chúng đã xúc phạm tình yêu giữa ông với Mai. Ông hiểu hai con ông ở tính ích kỷ, vụ lợi nhưng không nghĩ lại tồi tệ đến mức như thế. Ông kìm mình hỏi.
- Hai con không ủng hộ ba làm đám cưới chỉ vì căn nhà phải không?
Tuấn không trả lời mà nói:
- Ba có biết căn nhà này giá bao nhiêu tiền không? Hơn một triệu đô la Mỹ đấy ba ạ.
Toàn chen vào:
- Tính ra tiền Việt hơn hai mươi tỉ. Đó khoản tiền rất lớn. Theo con, ba nên giữ cho nhà ta.
Không thể chịu đựng nổi cách suy nghĩ sặc mùi tiền của hai con, ông nói rõ ý định nung nấu bấy lâu của ông.
- Các con biết không, căn nhà bán đi là của ông bà ngoại được nhà nước phân theo tiêu chuẩn dành cho cán bộ cao cấp. Ba đã bán và đã phân chia đầy đủ cho các con. Căn nhà này của ba cũng được nhà nước phân cho. Ba thấy nhà mình quá may mắn. So với mặt bằng chung của xã hội, phần các con được hưởng lộc nhà nước là rất cao. Ba sẽ viết di chúc để lại ngôi nhà này cho phường làm nhà trẻ sau khi ba và bác Mai mất. Vì thế ngôi nhà này về tương lai thuộc quyền sở hữu của nhà nước. Các con đừng nghĩ về ngôi nhà này nữa.
Tuấn nói giọng có phần gay gắt:
- Con thấy trên ngực ba đã đeo đầy huân chương từ thời chống Pháp, chống Mỹ đến thời đổi mới. Bây giờ ba cần thêm huân chương làm gì nữa cho nặng người.
Toàn tiếp lời:
- Ba định đặt tên ba cho nhà trẻ đó để lưu danh sử sách chứ gì? Theo con cách làm đó xưa lắm rồi, chẳng hay ho đâu ba ạ.
Không thể chịu nổi sự xúc phạm hỗn láo của hai đứa con tiến sỹ, ông quát:
- Thôi im đi! Hãy về suy nghĩ rồi sớm cho ba biết ý kiến của hai con về đám cưới vào tháng sau của ba.
Vừa nói ông vừa đi vào buồng đóng cửa lại. Đợi cho chúng nó đi xa, ông mở cửa đi ra phố cho khuây khoả. Ông đi vô định. Ông lê bước thế nào lại đến trước cửa nhà bà. Ông ấn chuông. Bà chạy ra mở cửa. Thấy nét mặt ông buồn, bà nắm tay ông an ủi rồi chạy vào bếp đưa ra cho ông cốc nước cam mát lạnh. Ông kể lại cho bà nghe câu chuyện giữa ông với hai con trai. Bà giục ông uống nước rồi nhẹ nhàng:
- Anh ạ. Con dại cái mang. Cứ từ từ phân giải rồi chúng nó sẽ hiểu thôi.
Khi ông đến, Hiền ở trong nhà định ra chào nhưng thấy ông và mẹ đang trò chuyện nên thôi. Hiền đã nghe được câu chuyện của ông nên bí mật gọi điện cho chị. Hai chị em thì thầm to nhỏ rồi quyết định sẽ gặp ông. Khoảng mười phút sau, Thu đến. Hai chị em ra phòng khách chào ông rồi xin được có ý kiến. Thu nói:
- Bác Tuệ ạ. Cuộc đời của bác và mẹ cháu vất vả vì chúng cháu quá nhiều rồi. Bây giờ bác và mẹ cháu mới nghĩ được cho minh. Chúng cháu mừng lắm. Chúng cháu xin kiến nghị thế này. Sau lễ cưới, chúng cháu mời bác về ở ngôi nhà mẹ cháu. Chúng cháu sẽ nhập hộ khẩu và đưa tên bác vào sổ đỏ căn nhà này. Còn ngôi nhà trên đó, bác quyết thế nào thì chúng cháu đều ủng hộ. Bác đồng ý, bác nhé?
Bà nhìn ông động viên:
- Cháu Thu có nhà riêng rồi. Căn nhà một trăm bốn mươi mét vuông này có hai cửa đi riêng. Hiền lấy chồng có thể ở đây với chúng ta nếu hai cháu muốn. Anh đừng băn khoăn gì nữa. Anh nhanh chóng thu xếp chuyện nhà trên đó rồi xuống đây với em anh nhé?
Biết giải thích như thế nào được đây. Cùng cảnh ngộ nhưng có hai cách xử lý trái ngược nhau. Hai con trai ông học vấn cao nhưng văn hoá thấp. Hai con bà học vấn bình thường nhưng văn hoá hơn bội phần. Ông quyết định về gọi hai con đến cho chúng sáng mắt ra.
Vừa pha ấm trà thật ngon vừa kể lại cho hai con nghe ý kiến của bên nhà bà, ông không ngờ cậu trưởng đã hoan hỷ vồ vập tán thưởng ngay:
- Hay quá ba ạ. Ta bán căn nhà này được khoảng trên hai mươi tỷ. Ba cầm bảy tỉ xuống đó gửi tiết kiệm chắc chắn sẽ sống rất thoải mái.
Cậu em vui vẻ không kém:
- Gửi tiết kiệm bảy tỉ bây giờ mỗi tháng ba thu lời gần bảy mươi triệu đồng. Với số tiền đó, hai ông bà tha hồ đi du lịch thế giới.
Đến lúc này, ông mới thực sự hiểu rõ tấm lòng của hai đứa con ông. Khi trong đầu chúng, căn nhà triệu đô đã án ngữ thì mọi giá trị khác không tồn tại. Vì căn nhà triệu đô, chúng nó chỉ ủng hộ ông cưới vợ khi ông rời ngôi nhà xuống ở nhà vợ. Thật không thể nào chấp nhận được. Ông bỏ vội ấm trà xuống bàn nhìn hai con trai như nhìn một vật thể từ trên trời rơi xuống. Ông bình tĩnh một cách lạ lùng:
- Tôi nói lại với hai anh lần cuối. Căn nhà này sẽ không thuộc về tôi, về bác Mai và về hai anh mà sẽ thuộc về Uỷ ban nhân dân phường Hoàn Kiếm. Nếu tôi đồng ý phương án xuống ở nhà bác Mai thì căn nhà này sẽ thuộc UBND phường Hoàn Kiếm sớm hơn. Tôi chỉ cần hai anh trả lời ủng hộ hay không ủng hộ đám cưới giữa tôi với bác Mai. Nếu ủng hộ, hai anh tham gia với tư cách là thành viên gia đình. Nếu không ủng hộ, tôi cấm hai anh làm bất cứ điều gì có hại cho đám cưới của tôi.
Mặt hai đứa con ông biến sắc, tái nhợt. Cậu trưởng giọng cay nghiệt như kim châm:
- Ba ơi, không ai vất đi khoản tiền hàng chục tỉ đồng qua cửa sổ như thế. Ba phải vì các con và các cháu của ba nữa chứ.
Cậu hai tưng tửng:
- Ba cho con nói thật lòng được không?
Ông khoanh tay, ngã người lên thành ghế nhắm mắt:
- Anh nói đi.
- Nhưng trước khi nói cho con xin lỗi ba ngàn vạn lần.
Căn phòng thoáng rộng nhà ông bỗng chùng xuống. Bầu không khí như nghẹt thở. Cậu hai tiếp tục:
- Con cho rằng việc làm của ba là cực kỳ ngu xuẩn không thể chấp nhận được trong thời buổi hiện nay. Ba có dám chắc, căn nhà ba trả cho nhà nước sẽ là của nhà nước hay sẽ rơi vào tay nhóm tham quan trục lợi?
Nghe sự kết tội kinh hoàng của hai đứa con, ông đau đến buốt tim nhưng bỗng thấy đầu óc sáng choang. Như vậy, ông có đủ lý do để kết luận hai đứa con ông chỉ vì tiền chứ không hề vì ông một chút nào. Chúng dễ dàng phủ nhận thực tế ông đã bỏ gần nửa đời tuổi xuân của ông vì chúng và sẵn sàng tung ra những ngôn từ bụi đời chửi ông như chửi một tên vô lại. Ông không tin vào biện luận có dụng ý của chúng. Ông muốn sống theo đúng nếp nghĩ của riêng ông. Ông đứng dậy, lặng lẽ bước đến bàn thờ thắp nén nhang cho vợ rồi khấn:
- Bà đã chứng giám tất cả rồi đấy. Bà thứ lỗi cho tôi là đã nuôi dạy hai con không đến nơi đến chốn. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Biết làm thế nào được hả bà. Bây giờ hai con đã trưởng thành, tôi đành để hai con tự đứng trên đôi chân của mình. Tôi xin lỗi bà và mong bà tha thứ. Hôm nay tôi báo bà biết là tôi và Mai, bạn tri kỷ của bà sẽ tổ chức cưới vào tuần đầu tháng tới. Nếu đồng ý bà hãy cho tôi biết nhé.
Bỗng bát hương thờ bà cháy bùng thành ngọn lửa làm hai đứa con bà phát hoảng lùi lại. Ông chắp tay cúi lạy:
- Tôi cám ơn bà.
Quay về phía hai con, ông nói:
- Các anh về đi.