Sáng tác

Sinh tồn. Truyện ngắn của Nguyễn Thu Hằng

Nguyễn Thu Hằng
Truyện 10:00 | 14/06/2025
Baovannghe.vn - Mây không biết mình đang ở đâu, đang tỉnh hay mơ. Nhưng bầu trời xanh và nắng vàng kia là cõi thực. Cô biết mình còn sống.
aa

Mây hé mắt, chấp chới bởi ánh nắng. Hơi ấm của nắng đang lan tỏa trên cơ thể xua đi cái lạnh của nước thấm trong da thịt cô. Mây không biết mình đang ở đâu, đang tỉnh hay mơ. Nhưng bầu trời xanh và nắng vàng kia là cõi thực. Cô biết mình còn sống. Kí ức đầu tiên trở về bên Mây là âm thanh huyên náo, tiếng kêu la, tiếng sóng nước òa ọp choàng lấy người, vấn víu giằng co như đang cố kéo cô xuống một vực sâu thăm thẳm. Trong cơn vùng vẫy, chới với, tay Mây chạm vào vật gì đó. Cô đã dùng tất cả nguồn sức mạnh còn lại bám víu vào. Cô thấy cơ thể mình từ từ được nâng lên, dập dềnh trôi vào miền hư ảo cùng với thanh âm văng vẳng “Mẹ ra biển nhớ mang về cho con những con sò biết hát nhé!” … Giờ đây Mây đang cảm nhận được hơi thở cuộc sống, hình ảnh cô con gái bé bỏng đáng yêu đang chờ mình. Trước mắt cô, biển xanh mênh mông không thấy bến bờ, những con sóng dập dìu theo gió rong chơi.

Một tai nạn đã xảy đến với chiếc xuồng máy (của những ngư dân kiếm thêm thu nhập bằng việc phục vụ (chui) những khách du lịch có nhã hứng ngao du vịnh biển đẹp gần bờ). Nhóm của Mây có bảy người, ngoài ra trên xuồng còn có vài du khách khác, toàn là những người trẻ.

Sinh tồn. Truyện ngắn của Nguyễn Thu Hằng
Thiên nhiên hoang dã - Ảnh: Pixabay

Mây lạnh người, suýt nữa cô đã ở lại giữa biển khơi mênh mông kia, không còn được hít hà những làn gió mát lành của sự sống này. Nghĩ đến những đồng nghiệp và những du khách cùng con xuồng gặp nạn cô thấy nhói lòng. Không biết họ có còn sống sót như cô? Mây gắng sức lê phần thân người phía dưới còn dầm dưới nước lên bờ. Toàn thân Mây tê dại như không còn thuộc về mình. Cô nhìn quanh. Chỉ có biển cả, rừng cây ngút ngát và bầu trời mênh mông. Ánh mắt cô bỗng khựng lại bởi thứ gì đó nhô trên bờ cát xa xa. Có thể là một du khách dạt vào bờ như cô. Cô lê bước đến gần. Một người đang nằm úp mặt sõng soài trên bờ cát, chiếc áo phao còn khoác trên lưng. Bàn tay Mây run rẩy chạm lên vai người đó, cơ thể vẫn ấm. Đó là một thanh niên, không phải người trong nhóm của Mây. Tay cậu ta động đậy. Cô vui sướng, vỗ vỗ nhẹ vào mặt, lay vai đánh thức cậu. Đôi mắt cậu hé mở, đờ đẫn nhìn Mây một hồi, rồi mấp máy môi. Mây ghé sát. Cậu ta thì thào:

- Tôi đang ở đâu?

- Tôi không biết, có lẽ là một hoang đảo. Cậu cũng ở trên chiếc xuồng máy gặp nạn khi sáng? Chúng ta đã may mắn sống sót dạt vào đây.

- Những người khác đâu? – Cậu ta vẫn thì thào.

- Ở đây chỉ có tôi với cậu.

- Các bạn tôi ... - Cậu ta từ từ khép đôi mắt lả đi.

- Cậu tỉnh dậy đi, chúng ta phải sống để tìm đường về nhà, người thân của chúng ta đang mong đợi. - Mây lay mạnh người cậu ta.

Có lẽ hai tiếng người thân đã thức tỉnh cậu. Cậu ta mở mắt, miệng thì thầm:

- Mẹ ơi!

- Nào! Giờ cậu gắng ngồi dậy, hong khô quần áo và người không cảm đấy. - Mây nói như ra lệnh, hai tay xốc nách cậu ta dựa vào mình rồi cởi bỏ chiếc áo phao còn mắc trên vai cậu. Tôi tên Mây, ba hai tuổi, ở Hà Nam. Còn cậu?

- Em … Dũng, hai lăm tuổi, quê Vĩnh Phúc.

- Tôi đi kiếm thứ gì đó ăn đã thì mới sống tiếp được. Đừng đi đâu cho đến khi tôi quay lại.

Những câu nói dứt khoát và thái độ hăng hái mưu cầu sống của Mây khiến tinh thần cậu trai có nơi bấu víu. Hiện tại, với sức lực gần như cạn kiệt, đôi mắt cận 5 - 7 độ cậu cũng không biết làm gì hơn là ngồi tại chỗ đợi Mây. Chờ Mây đi khỏi, cậu cởi bỏ quần áo hong lên bờ đá. Cậu tìm thấy trong túi hậu chiếc quần sooc có cúc đóng chiếc ví da, bật lửa ga, tối qua mang theo đốt lửa trại và mấy chiếc kẹo sâm, trước khi đi mẹ đưa cho bảo lên xe ngậm cho đỡ mệt. Nhưng giữa đảo hoang và trong cơn đói lả này, chiếc thẻ ngân hàng và mấy triệu tiền polymer mới coong không làm cậu phấn khích bằng mấy chiếc kẹo sâm. Cậu vội bóc một cái cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Dù ước được xơi hết chỗ kẹo, nhưng cậu cố kìm lòng để lại ba chiếc cho ân nhân của mình.

Mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, ánh nắng lấp lánh trên tán cây. Rừng cây rậm rạp, chim chóc rộn ràng. Vừa trải qua thời khắc sinh tử, giờ đây còn sống giữa đất trời, trong suy nghĩ của Mây chứa đầy hi vọng. Rừng là mái nhà của muôn loài, nuôi sống muôn loài nên ta cũng có thể sống nhờ rừng. Mây len lỏi qua những bụi cây tìm kiếm thứ quả gì đó có thể ăn được.

Khi những trái rừng đã lưng lửng bụng, cả hai túi chiếc áo nắng cũng nhét đầy. Mây vội bước trở lại con đường đã được trải những bông hoa dại đánh dấu.

Dũng trông linh lợi hơn trong bộ đồ khô ráo, có lẽ cũng nhờ mấy cái kẹo sâm. Dáng người thanh tú, nước da trắng, cậu ta có vẻ của người ít vận động.

Mây lấy ra những quả rừng. Dũng còn dè chừng.

- Tôi đã ăn no bụng, không sao. Toàn những trái cây tự nhiên, ngon, bổ, sạch, không như những thứ quả chứa đầy hóa chất cậu ăn hàng ngày đâu.

Vì cơn đói vẫn réo trong bụng, Dũng cố nhón nhén từng quả, vị chát nghẹn tắc nơi cổ họng.

- Cậu gắng ăn cho đỡ đói, nơi rừng hoang này chỉ có vậy thôi.

Dũng lấy mấy chiếc kẹo đưa cho Mây. Mây ăn một cái, cô chưa từng ăn kẹo ngon như thế. Cô đưa lại hai cái kẹo cho Dũng bảo để dành ăn khi thật đói.

Mặt trời đã ngả sau lưng. Hai người lặng lẽ nhìn ra biển. Biển vẫn mênh mông vời vợi.

- Giờ phải làm sao? - Dũng gắng thốt lên điều như cố cất giấu trong lòng.

- Phải làm sao nữa? Chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, ngồi đây đợi phép màu, có đội cứu hộ đến. Thứ hai, không có ai tìm thì phải tự tìm cách sinh tồn và thoát khỏi đây.

- Nếu không có đội cứu hộ thì chúng ta chết ở đây mất. - Đầu Dũng gục xuống. Mẹ em sẽ sống sao đây?

- Cậu không nghĩ ra được điều gì tích cực hơn à? - Mây ném cho cậu ta cái nhìn tức tối. Muốn về với mẹ thì phải nghĩ làm sao để sống sót chứ không phải ngồi đây rên rỉ.

Dũng nhìn người phụ nữ không thân thích, đang hằn học với mình lòng dâng niềm oán ghét. Nhận ra thái độ đó, Mây hạ giọng, nhưng vẫn khẳng khái:

- Chúng ta đã sống sót, đó là phép màu. Vì vậy để tiếp tục sống ra khỏi đây, tôi với cậu phải hợp tác, dựa vào nhau.

Dũng im lặng vẻ cam chịu.

- Bây giờ cậu ngồi đây đợi phép màu. Còn tôi đi tìm cách sinh tồn.

- Mắt em cận sao nhìn được gì để cầu cứu chứ?

Mây trở lại với cành cây dài, có ngọn lá lòe xòe.

- Cậu cứ ngồi đây, quan sát thấy có vật gì đáng ngờ thì vẫy cành cây như thế này.

Sau một hồi lăn lộn trong rừng với đôi bàn tay, bàn chân trầy xước, Mây đã chuẩn bị một chỗ trú ẩn khá tươm tất. Đó là một hang đá nhỏ được vây xung quanh bởi cành cây. Nền hang trải lớp lá khô dày, trước cửa hang để đống củi, lá khô.

Mây trở lại với sự hồi hộp mong chờ phép màu, một chiếc thuyền cứu hộ. Nhưng biển vẫn mênh mông, không một bóng thuyền, chỉ thấy dáng Dũng ủ rũ như cành lá trên tay cậu. Mây hoang mang. Cô trở lại nơi hong khô quần áo. Dưới kia sóng biển rì rào. “Mẹ nhớ mang về cho con những con ốc biết hát nhé!”, lời cô con gái văng vẳng bên tai. Mây đi dọc bãi biển kiếm tìm. Cô nhặt được mấy cái vỏ ốc to có hoa văn, màu sắc rất đẹp. Cô đưa một con ốc áp vào tai. Thật ngạc nhiên, âm thanh rì rào, vi vu như tiếng sóng, tiếng gió biển, đó là tiếng hát của ốc?

Mặt trời đã khuất hẳn phía rừng cây, hoàng hôn buông trên biển một màu nâu xám. Mây vội vã trở lại chỗ Dũng. Cậu ta vẫn ngồi bất động.

- Muộn rồi, cậu theo tôi về nơi trú ẩn qua đêm. Sáng mai chúng ta lại ra chờ cứu hộ.

Hai người lầm lũi đi vào khu rừng u tịch, không ai nói với ai một lời.

- Chỗ này khá an toàn. Chỉ còn thiếu lửa. - Nói rồi Mây đưa cho Dũng hai viên đá – thử xem có ra lửa không!

Dũng lẳng lặng lấy trong túi chiếc bật lửa đưa cho Mây. Mắt cô sáng lên như mắt con thú trong đêm:

- Chúng ta sống rồi!

Một ánh lửa xanh lóe lên như niềm hi vọng của Mây. Bóng tối đã liếm dần những vạt sáng cuối cùng còn len lỏi trong rừng và hầm hè bao quanh ánh lửa bập bùng, những âm thanh rừng đêm nghe rờn rợn.

Dũng vẫn im lặng, thu mình nép sát phía góc hang, cái đói và nỗi sợ hãi làm cậu ta yếu lả như một một con mèo con. Mây cũng chẳng khá hơn, nhưng mưu cầu sống mãnh liệt tiếp thêm cho cô sự kiên cường. Mây ngồi sát đống lửa, gương mặt rạng rỡ hơn.

- Chị dập lửa đi, thú rừng đến đấy. - Dũng hét lên như không thể kìm hãm được nỗi sợ hãi nữa.

- Cậu thật thiếu hiểu biết. Lửa là hắc tinh của thú hoang. Nhưng lửa là sự sống của con người. Không những thế, khói có thể gọi cứu hộ. Cậu đến gần đây cho đỡ lạnh, chờ tôi nướng chuối, (khi chiều Mây kiếm được, cả mấy cây chuối non làm nước uống), hãy nhìn vào ánh lửa, cậu sẽ thấy có thêm sức mạnh.

Dũng bị thuyết phục bởi lời nói có cơ sở của Mây, cũng bởi cái lạnh đang xâm chiếm thân thể cậu. Hơi ấm nồng xua tan cái hoang lạnh của đêm rừng.

Miếng chuối nướng úa trong miệng, Dũng nghẹn ngào:

- Mẹ hàng ngày vất vả lo cho em những bữa ăn ngon. Vậy mà nhiều hôm em mải vui bạn bè không về, có bữa chê mặn, chê nhạt…

- Sau kiếp nạn này cậu sẽ là người con hiếu thảo hơn! – Mây vỗ về.

- Nhà chỉ có hai mẹ con. Bố em, một người có tiền tài danh vọng nhưng đào hoa, đã bỏ mẹ theo người phụ nữ trẻ. Em thương mẹ lắm … -Dũng nấc từng tiếng.

- Tôi cũng có cô con gái nhỏ đang mong đợi mẹ … cả chồng tôi nữa, Mây nói, nhìn vào ánh lửa bập bùng, lòng cô dâng niềm thương cảm.

- Cậu áp lên tai, nghe thấy gì nào? - Mây lấy một vỏ ốc đưa cho Dũng. Đó là bản hòa ca núi rừng. Cậu hãy nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Cậu thấy đấy, con ốc chỉ còn lại chiếc vỏ, đã không còn sự sống, nhưng nó vẫn mang đến cho ta âm thanh kì diệu, tiếng hát cho đời. Trong hoàn cảnh này, nỗi sợ hãi chẳng thể cứu giúp chúng ta. Cậu muốn về với mẹ thì phải kiên cường.

Sinh tồn. Truyện ngắn của Nguyễn Thu Hằng
Bờ biển - Ảnh: Pixabay

Mây bị đánh thức bởi tiếng rên “hừ”… “hừ”…ngay sát bên tai. Dũng nằm co ro áp sát vào người Mây. Cô sờ thấy trán Dũng nóng ran, nhưng toàn thân lạnh toát. Cậu đang bị sốt mê man, những lời run rẩy kêu “mẹ”, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Mây hoảng sợ, nếu sốt cao quá sẽ bị co giật. Cô kéo cậu ra sát đống lửa, choàng chiếc áo nắng quanh người. Mây lấy những bẹ từ cây chuối non vắt nước nhỏ vào miệng Dũng, cậu hớp từng giọt nước như đứa trẻ đói sữa. Cô lấy củi, lá khô cho thêm vào đống lửa, rồi dùng lá chuối tươi hơ nóng chà lên người Dũng. Cô liến thoắng đôi tay trở đi trở lại trên ngọn lửa, lửa bén vào tay bỏng rát. Miệng cầu khẩn “Cậu không được chết, đừng bỏ tôi lại đây một mình.”

Trán Dũng đã bớt nóng, nhưng cơ thể vẫn lạnh run. Mây nằm xuống, áp sát cơ thể mình vào Dũng, đây là cách truyền nhiệt tốt nhất, cô nghĩ vậy. Dũng như tìm thấy hơi ấm, theo phản xạ cậu ta dúi mặt vào người Mây. Hơi thở nóng sực của cậu phả lên ngực cô cũng đang lạnh toát vì đêm với chỉ có chiếc váy maxi mỏng, hở cổ, vai. Một luồng xúc cảm đê mê dâng lên trong Mây. Đã lâu rồi Mây không gặp cảm xúc này. Mây tưởng nó đã tan biến cùng niềm tin tưởng và tình yêu của cô khi phát hiện chồng qua đường với người đàn bà khác. Cô chấp nhận bỏ qua vì con. Nhưng tình cảm của cô dành cho chồng như bát nước đầy đã đổ mất rồi. Nhưng hôm nay sao cảm xúc đó lại trở về? Mây thảng thốt, bẽ bàng thức tỉnh sau cơn dục vọng thoáng qua. Dũng chỉ như đứa em trai bé bỏng đáng thương.

Dũng đã hạ cơn sốt, hơi thở đều đều trong giấc ngủ say. Mây cho thêm củi vào đống lửa. Giữa đêm khuya, ánh lửa rực rỡ, nguy nga hơn bao giờ hết.

Dũng chói mắt bởi tia nắng ban mai rọi vào. Khu rừng bừng tỉnh bởi ánh sáng của ngày mới, tiếng hoan ca của chim chóc và gió reo. Dũng nhận ra mình còn sống, mình được tái sinh một lần nữa. Cậu định ngồi dậy, nhưng toàn thân ê ẩm, rã rời. Cậu nhìn xung quanh, không thấy Mây. Cậu hoảng hốt thức tỉnh kí ức, cảnh tượng đêm qua trong cơn sốt mê man. Dũng thấy Mây chới với trong nanh vuốt của con thú rừng, không rõ là hổ báo hay quái thú, rồi mất hút trong màn đêm đặc quánh. Toàn thân Dũng run rẩy, không sao nhấc lên được, cậu gục mặt xuống nền lá khô bất lực.

Mây đứng chơ vơ, biển mênh mông không một bóng thuyền. Cô hoang mang, ta mắc kẹt nơi đây thật sao? Xa xa, trên mặt biển những chú chim hải âu chao liệng cất tiếng ca náo nức chào bình minh. Chim muông có tổ, có đàn, còn nhà ta ở đâu? Mây chợt nghĩ đến Dũng, tình trạng của cậu ta còn bi đát hơn. Cô bước vội trở lại rừng.

- Cậu thấy người thế nào? – Mây cúi xuống chạm nhẹ tay lên trán Dũng. Mây vẫn tỏ ra bình thản. Cô không muốn nỗi lo lắng của mình lây lan sang cậu trai yếu đuối và đang không còn sức lực sau cơn sốt.

Dũng như bừng tỉnh sau cơn mơ. Ngay cạnh bên, dáng người con gái mảnh mai trong chiếc váy voan mềm mại, gương mặt cô rạng ngời trong ánh hào quang buổi sáng. Bàn tay cô ấm áp như truyền một luồng điện chạy khắp cơ thể Dũng. Cậu vùng dậy, choàng tay ôm ghì vòng eo thon thả của Mây.

- Em tưởng chị bị thú rừng … - câu nói bị bỏ lửng bởi cơn nức nở. Mây cảm thấy bụng mình nóng hổi vì nước mắt Dũng thấm qua áo.

- Cậu bình tĩnh nào. Tôi đã bảo, thú rừng đâu dám đến gần đống lửa này. – Mây vỗ về.

- Vậy chỉ là em mơ.

- Cậu mê sảng suốt đêm, gọi mẹ.

- Em mơ thấy mẹ chà người em bằng khăn ấm, mẹ thường đánh cảm cho em như vậy … Em gục đầu vào ngực mẹ ngủ miết.

Lới đó của Dũng nhắc Mây nhớ lại khoảnh khắc đêm qua. Cô ngượng ngùng gỡ tay Dũng.

- Thật may cậu đã cắt sốt, nhưng người còn lạnh, hãy ra ngồi sưởi cho ấm.

Dũng nhìn đống than hồng lách tách, bên cạnh là đống lá chuối tươi hơ héo và thân cây chuối non. Cậu như ngộ ra điều gì. Dũng ngước nhìn Mây, không dấu niềm xúc động:

- Lại không phải em mơ, chị đánh cảm cho em? - Ánh mắt Dũng tha thiết chạm vào ánh mắt trìu mến của Mây.

Mây đưa cho Dũng đoạn cây chuối non và hai quả chuối nướng.

- Cậu ăn tạm, nằm nghỉ ngơi. Nhớ cho thêm củi khô, có khói mới hi vọng tàu thuyền cứu hộ phát hiện. Tôi đi kiếm thêm đồ ăn, chắc khá lâu đấy.

- Chúng ta biết chờ đến bao giờ, phải tìm đường ra khỏi đây thôi chị! - Dũng nói đầy khí thế.

Câu nói của Dũng làm lóe lên suy tưởng trong đầu Mây, biết đâu đây không phải là đảo hoang, vẫn là đất liền, có thể tìm đường ra.

- Câu đứng lên xem đi được chưa! – Mây phấn chấn.

Dũng khó nhọc đứng dậy, chỉ lom khom rồi ngồi phịch xuống như cái cây bị đốn.

- Chờ cậu khỏe lại, chị em ta tìm đường về.

Vẻ mặt Dũng đầy thất vọng.

- Chị tìm đường ra trước, sau quay lại đón em. Một ngày là một cơ hội sống, em không muốn chị bỏ lỡ cơ hội đó vì em.

- Cậu biết nghĩ tích cực hơn rồi đấy. - Mây mỉm cười, nụ cười đẹp nhất Dũng từng thấy. Nhưng cậu nghĩ tôi có thể bỏ mặc cậu sống chết ở đây mà đi sao? Dù tôi và cậu là hai người xa lạ, nhưng chúng ta đã cùng sống sót qua hiểm nguy. Cậu đang nghĩ cậu là gánh nặng cho tôi? - giọng Mây ân cần hơn, vỗ về hơn sau cái gật đầu của Dũng. – Không, cậu cũng là chỗ dựa cho tôi ở nơi cô quạnh này. Vậy nên chúng ta phải tiếp tục dựa vào nhau. Chúng ta sẽ sống trở về nhà.

Gần trưa, Mây trở lại với những chiến lợi phẩm là một tổ ong mật, ổ trứng chim và đầy hai túi trái rừng.

Dũng cầm bàn tay bị ong đốt nóng phừng, sưng đẫn như người béo phì của Mây mà trào dâng niềm xót xa.

- Chị còn bị ong đốt chỗ nào không?

- Không, cũng may tôi trùm kín người, chỉ thò hai tay.

- Em thật vô dụng, cứ ngồi đây há miệng chờ sung.

- Cậu cứ lo khỏe lại đã, chúng ta còn chặng đường đầy khó khăn đang đợi.

Bữa ăn nhiều dinh dưỡng, trứng chim, những con nhộng béo ngậy nướng trên củi với mật ong ngọt lịm, cùng sức thanh niên khiến Dũng hồi phục rất nhanh. Đến chiều cậu đã dậy đi lại quanh quanh và vơ lá, củi khô chuẩn bị cho đốt lửa ban đêm. Sau lần hồi sinh này Dũng thấy mình như được cảm hóa thành con người mới, đầy ý chí và quả cảm. Núi rừng hoang vu không còn là nỗi sợ hãi. Cậu lắng nghe tiếng chim, tiếng rì rào cành lá, khẽ cất tiếng hát:

“Nào ai vô rừng mà nghe

Tiếng chim hót lừng vang núi rừng.

Nào ai vô rừng mà nghe

Tiếng chim hót tuyệt vô cùng.…”

Đêm núi rừng u tịch, bên ánh lửa bập bùng hai con người xa lạ trở nên thân. Hoạn nạn khiến con người gần nhau hơn. Nguy nan tôi luyện lòng can đảm. Hai người họ hăng hái chuẩn bị cho cuộc hành trình tìm đường về vào ngày mai. Mây bện những cái rọng từ những sợi dây của cây rừng để đựng thực phẩm mang theo. Dũng nướng khoai, trứng chim và làm mũ đội đầu từ cành lá, cậu thấy hãnh diện về độ khéo tay của mình. Hai người chia sẻ với nhau về công việc, gia đình … Họ kết nghĩa chị em. Mây tặng Dũng chiếc vỏ ốc, Dũng trao cô chiếc bật lửa làm kỉ vật, hẹn khi trở về sẽ đến thăm nhà. Nỗi sợ hãi đêm trước bây giờ đã không còn chút bóng dáng nào trong suy nghĩ của Dũng. Trái lại, cậu thấy lòng hân hoan như đang trong kì trải nghiệm lí thú. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt, nụ cười của Mây cậu càng thêm phấn chấn. Có lúc lóe lên trong cậu suy nghĩ thật điên rồ, giá được như thế này mãi mãi. Mây đọc được trong ánh mắt Dũng điều khác lạ. Cô tỏ rõ một thái độ ân cần, chân thành với Dũng như của người chị gái.

Bên đống lửa rực rỡ, hai người lặng lẽ đuổi theo những suy tưởng của riêng mình. Dũng chợt phá vỡ cái yên lặng đó bằng tiếng gọi thẽ thọt:

- Chị ...

Mây nhìn sang Dũng dịu dàng.

- Có thể, Dũng tiếp với giọng nói mạnh dạn hơn, chiếu một ánh nhìn tha thiết, mãnh liệt vào gương mặt đang sáng hồng dưới ánh lửa đêm của Mây, chị em mình không có ngày mai, trong lúc này em chỉ ước được một điều để không còn gì hối tiếc...

- Em đừng ca cái bài chiến bại ấy nữa – Mây ngắt ngang lời Dũng.

- Ai biết được mình sẽ tan biến thành hư vô khi nào, nhưng ngay lúc này đây em không còn cảm thấy lo sợ cái chết như lúc được chị đánh thức trên bờ biển. Dũng vẫn tiếp bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát và ánh mắt thì nhìn như lọt sâu vào đôi mắt Mây:

- Em ước một lần … chỉ một lần thôi …

Dũng muốn thốt lên lời đang ngột ngạt nơi lồng ngực nhưng việc đó còn khó khăn hơn cả thoát ra đêm núi rừng này. Cậu ước muốn được một lần hôn lên đôi môi người con gái mình yêu. Người khiến trong cậu như ngọn lửa kia đang thiêu đốt. Dũng tiến khuôn mặt, cơ thể áp vào Mây, Mây nghiêng người tránh ra xa, xuýt đổ xuống. Dũng đưa hai tay choàng đỡ, một tay ôm eo Mây, một tay đỡ lấy đầu cô, theo quán tính, thân thể Dũng áp sát vào cơ thể Mây, cả gương mặt, đôi mắt, đôi môi hai người đã gần như áp vào nhau. Mây ngoảnh đi, né tránh.

- Đừng vậy, chị đã có gia đình …

- Em xin lỗi! - Dũng buông tay khỏi người Mây, hụt hẫng. Cậu ngồi nhích ra xa.

Mây đặt tay lên vai Dũng, lời nói bình tĩnh, chân thành:

- Chị tin chị em mình sẽ sống sót và thoát khỏi nơi này. Em còn trẻ, điển trai và tốt bụng, sẽ có được người con gái xứng đáng. Chị nghĩ rằng cuộc sống sau này của em sẽ luôn tốt đẹp và ý nghĩa vì nó được tái sinh.

Dũng cúi mặt. Hai người lại chìm trong im lặng. Giấc ngủ giúp họ không phải ngượng ngùng với thực tại.

Sinh tồn. Truyện ngắn của Nguyễn Thu Hằng
Hi vọng - Ảnh: Pixabay

Họ choàng tỉnh giấc khi bản nhạc núi rừng ngày mới đã cất lên rộn rã. Một lần nữa họ nhận ra mình lại được sống. Hai người gấp gáp chuẩn bị cho chuyến đi.

- Chị em mình nạp năng lượng rồi lên đường. - Mây nói đầy phấn khích khi bày ra những quả rừng, vài ba lá dứa làm nước uống.

- Chúng ta đi về hướng nào hả chị?

- Chúng ta sẽ đi về phía ngược hướng mặt trời mọc, về phía bờ bên kia, biết đâu có đường ra.

Đến khi mặt trời đã ở phía trước mặt, họ biết mình đã đi quá nửa ngày. Vẫn là rừng núi hoang vu, cây rừng rậm rạp. Hai người len lỏi, dẫm lên những lớp cây cỏ ẩm ướt, trơn trượt. Đôi chân họ trầy da, tứa máu như không thể bước nổi. Đôi tay bám víu cành lá cũng sưng đỏ rỉ máu. Có khi họ trượt ngã lăn lộn mấy vòng, quần áo rách bươm, toàn thân trầy xước. Cả hai đã mệt rã rời, đói và khát. Rừng núi vẫn mịt mùng. Mây không dám nói với Dũng nhưng trong suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn một cái đích vô vọng. Cùng với di chứng của trận ốm đêm trước Dũng cũng cạn dần sức lực. Song cậu cố gắng gượng vì người bạn đồng hành đang cần nơi bám víu. Nhưng sức chịu đựng của con người có hạn, cả hai đã không thể bước tiếp. Họ phó mặc cho số phận. Núi rừng quay cuồng quanh Mây, cô lịm dần. Dũng dìu cô nằm xuống một gò cao có cỏ êm. Cậu cũng chìm mình nằm xuống, hai tay cố ôm qua người Mây như che chở. Đất trời hóa hư không.

Mây lơ mơ cảm nhận dòng ngọt dịu thấm nơi đầu lưỡi, theo phản xạ, cô nuốt xuống. Cảm giác thức tỉnh như cây khô được tưới nước. Mây và Dũng đã hồi tỉnh nhờ cốc nước đường của hai cha con người canh rừng. Họ nằm trên chiếc chõng tre êm ái trong chiếc chòi lợp lá.

- May cho cô chú được phát hiện kịp thời không thì bỏ mạng trong rừng rồi - Người đàn ông đứng tuổi bưng hai bát mì tôm bốc khói thơm nức mũi đến bên chõng.

- Hai người mất tích trên xuồng gặp nạn hôm kia – Cậu trai trẻ nói như reo, mắt không rời màn hình điện thoại – Vụ lật xuồng còn hai người mất tích, chắc là hai anh chị này, còn lại đã cứu được hết. Con đã pots lên mạng, chỉ sáng là có người đến đón họ.

Thời buổi công nghệ thật kì diệu. Mấy ngày cách biệt cuộc sống bên ngoài vời vợi, mà chỉ trong giây lát nhờ chiếc điện thoại nhỏ bé họ trở lại cộng đồng.

Trời tang tảng sáng, hai người theo chủ rừng tìm lối ra đường lớn. Đi chưa được bao xa trên lối mòn xuất hiện một đoàn người từ đâu kéo tới. Họ chen lấn trên con đường nhỏ. Ánh sáng lập lòe từ những chiếc máy ảnh, điện thoại, máy quay phả về phía ba người như đang xông vào một trận chiến.

Hai người bối rối, họ chưa chuẩn bị cho tình huống chào đón sự trở về kiểu này. Những cô cậu thanh niên hăng hái vừa quay, vừa liến thoắng. Họ đang câu view. Đúng là một món béo bở. Chẳng ai để ý đến hai con người đang nuột đi vì mệt cũng như vì ngộp thở trong đám đông. Người chủ rừng quát lớn:

- Mọi người dãn ra, đưa người ta về đã.

Sự trở về của hai người mất tích, đã quá giờ vàng để hi vọng sống sót, là một kì tích. Vậy nên nó trở thành điểm nóng của các tin tức. Chỉ cần một chút nguyên liệu có thực từ hai nhân vật chính, những bài viết được giật tít, thêu dệt đã thu hút hàng triệu lượt xem, vài triệu view, like. Hai người thoát nạn chỉ mong muốn được trở về với gia đình, họ lẩn tránh làn sóng săn tìm của những “phóng viên” câu view còn ngộp thở hơn cả những con sóng biển hung dữ định nhấn chìm họ. Mây không ngừng lẩn tránh, cô chỉ một lần hợp tác khi được hỏi “Điều gì giúp chị có thể sống sót kì diệu như vậy? Chị có điều gì muốn chia sẻ cùng khán giả không?”: “Đó chỉ là bản năng sinh tồn, không phải điều gì to tát cả. Tôi chỉ muốn được về nhà.” Còn Dũng, có vẻ chưa hết niềm xúc động khi được trở lại cuộc sống đời thường, cậu chia sẻ nhiệt tình hơn nhưng cũng chỉ đôi câu “Tôi sống sót được là nhờ chị ấy. Chị là người mẹ thứ hai ban cho tôi cuộc sống này. Tôi sẽ khắc ghi ơn nghĩa này suốt đời…”

Bão tố cũng đến lúc phải tan để cho trời yên bể lặng. Vậy mà những con sóng mạng vẫn âm ỉ, rền rĩ mãi. Thời buổi câu view là thế. Những người săn view, like kiếm sống họ có đủ tài năng xoay xở, khai thác mọi góc cạnh của vấn đề để thu hút dân mạng cũng như những người muốn lấy chuyện thiên hạ để xoa dịu cuộc sống bất ổn của mình. Bức hình Mây và Dũng nằm trên gò hoang, tay Dũng choàng qua người Mây, khi họ đã rơi vào bất tỉnh, bất ngờ xuất hiện trên mạng. Thế là cộng đồng mạng nhào vô. Hàng vạn like, hàng ngàn lời tương tác, phân tích mổ xẻ như đang bình một tác phẩm nghệ thuật. “Tình yêu là bất diệt”, “Sức mạnh tình yêu đưa họ trở lại cuộc sống”…

Mây như chết lặng giữa làn sóng dư luận. Tình ngay lí gian, cô còn biết phân bua thế nào? Cô chỉ còn cách cách li mạng, khóa facebook, xóa TikTok, loại bỏ YouTube … Song cô đâu thể thoát búa rìu dư luận. Cô đến đâu cũng bắt gặp những ánh nhìn lén lút, soi mói, cùng những lời rì rầm bàn tán, “hai người, một nam một nữ trong rừng hoang vắng điều gì sẽ xảy ra chứ?”

Mây vốn kiên cường, cô quay lưng để mặc những con sóng hung bạo nhăm nhe nhấn chìm mình. Song những con sóng ngầm trong ngôi nhà tưởng là tổ ấm che chở cô còn nguy hiểm hơn. Mây đã cắt đứt mọi liên hệ với Dũng. Điều đó cũng chẳng thể xoa dịu ngọn lửa hoài nghi và giờ đây càng bùng cháy nơi chồng cô. Những câu nói chì chiết của chồng như những mũi dao đâm vào tim Mây. “Khi xung trận với phi công trẻ chắc cô không trơ như khúc gỗ thế này nhỉ!” “Chúng tôi không làm gì cả.” – Mây cố gắng ghìm giọng trong đêm tối. “Cô nói vậy cho con Bông nó nghe à. Cái “cửa” của cô mà gắn camera thì hết cãi.” Anh tin hay không thì tùy, đừng nói những lời xúc phạm tôi.” “Cô là thánh nhân chắc. Phàm là “con” thì con nào chả vậy.” “Tôi không phải là anh”…

Mây lặng câm đáp trả dư luận và bạn đời. Cô như cái bóng không hồn chông chênh giữa dòng đời. Cô an ủi mình bằng con ốc biết hát, nhưng khi úp nó vào tai, chỉ có âm thanh ù ù gầm réo.

- Mẹ ơi, bạn Tôm làm vỡ con ốc biết hát của con. Bạn ấy bảo mẹ mày xạo, con ốc này toàn rên gừ gừ. Mày về xin bố cái sừng hươu mẹ mày mang ở rừng về mà chơi – Một bữa đi học về bé Bông mếu máo.

Mây như chết lặng.

- Không phải sừng hươu, sừng nai. Trên đầu tao đây này, vặn ra mà chơi. – Chồng Mây nói dằn từng tiếng, chúc đầu vào người con gái. Nó khóc òa.

Mây lao ra khỏi nhà trong bóng tối nhạt nhòa. Nỗi oan ức và sự nhục nhã ê chề như con sóng dữ cuối cùng nhấn chìm khát vọng sống ở người phụ nữ kiên cường ấy.

*

Đã qua hai ngày tìm kiếm dọc đôi bờ sông, nơi phát hiện có chiếc vỏ ốc và đôi dép của Mây trên bờ, nhưng vẫn chưa thấy thi thể cô.

Bộ dạng thất thần của chồng Mây trên các trang mạng đã có hàng ngàn lời động viên, an ủi. Nguyên nhân sự ra đi lần này của Mây được chồng cô xác nhận: “Từ khi trở về cô ấy bị trầm cảm. Cô ấy không vượt qua được cú sốc bị đày ải trong rừng. Rừng thiêng đã lấy mất linh hồn vợ tôi…”. Dân mạng lại rần rần chia sẻ. “Mong chị sớm siêu thoát”, “Chúc chị an vui ở cõi vĩnh hằng”, “Chị ơi! Mong khát vọng sinh tồn sẽ đưa chị trở lại cuộc sống một lần nữa!”…

Bên bờ sông, Dũng thẫn thờ ngồi nhìn dòng nước lặng căm. Cậu áp chiếc vỏ ốc vào tai, nghe như tiếng Mây vọng về. “Chị đang ở đâu? Chị không dễ đầu hàng cuộc sống như vậy” ...

Nguyễn Thu Hằng | Báo Văn nghệ

Nhà sưu tập Nguyễn Mạnh Phúc - Cả đời đau đáu với quê hương

Nhà sưu tập Nguyễn Mạnh Phúc - Cả đời đau đáu với quê hương

Baovannghe.vn - Trên căn gác tầng hai xinh xắn trong con ngõ nhỏ phố Hòa Mã (Hà Nội), chúng tôi bắt gặp trên tường nhiều tranh Nguyễn Mạnh Phúc sưu tập của các tác giả tên tuổi, trong đó có nhiều tranh của danh họa Bùi Xuân Phái, đặc biệt có bức sơn dầu nổi tiếng Cô gái mặc áo đen họa tiết kỷ hà trắng, vẽ chân dung Mai Trang từ năm 1988, bức vẽ cuối cùng của Bùi Xuân Phái, tác phẩm được ví như một Mona Lisa của Việt Nam.
Hiến pháp sửa đổi năm 2025: Nền tảng pháp lý vững chắc cho sự phát triển bền vững của đất nước

Hiến pháp sửa đổi năm 2025: Nền tảng pháp lý vững chắc cho sự phát triển bền vững của đất nước

Baovannghe.vn - Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là văn kiện pháp lý có giá trị cao nhất, phản ánh ý chí, nguyện vọng của toàn Đảng, toàn dân và toàn quân, đồng thời là nền tảng chính trị, pháp lý cho sự ổn định và phát triển bền vững của đất nước.
Ở quê - Thơ Tô Thi Vân

Ở quê - Thơ Tô Thi Vân

Baovannghe.vn- Nhà không nuôi mèo/ Chim sẻ sà vào chiếu nhặt cơm rơi
Máy giặt - Thơ Hoàng Ngọc Châu

Máy giặt - Thơ Hoàng Ngọc Châu

Baovannghe.vn- Những bộ áo thường ngày/ Quay trong máy giặt/ Bong bóng mắt
Bảo vệ Tổ quốc trong kỷ nguyên mới

Bảo vệ Tổ quốc trong kỷ nguyên mới

Baovannghe.vn - Chiều 3/7 tại trụ sở Bộ Công an (TP Hà Nội) đã diễn ra Hội thảo khoa học cấp Quốc gia “Sự phát triển của Việt Nam trong kỷ nguyên mới và những vấn đề đặt ra đối với sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc - Lý luận và thực tiễn”.