Tĩnh lặng lúc giao mùa
Sự tử tế càng ngày càng bị đẩy vào tuyệt lộ
Tôi tập làm quen với màu cúc trái vụ,
vì sợ mùa đi bỏ rơi mình
Em không giỏi chen lấn
Em không rành thủ đoạn
Những buổi chiều dang dở cả mưa giông
Muốn tìm lại tiếng ca ai hát sau vành nón
Chỉ thấy ngoại ô thăm thẳm thở dài
Đánh cược dòng sông miên man thơ dại
Để ngõ về vớt vát chút heo may!
Làm sao trách trời xanh đã mây bay ngàn dặm
Làm sao trách nụ hoa quên nở sớm mai buồn
Tôi trách tôi chân chùn gối mỏi
Buổi nhân tình khô héo mặt người dưng!
Nghe mưa khuất nẻo
Chút heo may bỗng dưng đầy ái ngại
Tình cũ buông xào xạc lá sen tàn
Lòng ngun ngút gió đưa
Lòng lưa thưa nắng xế
Em đừng về mùa thu từ giã anh…
Chuyến xe đời đăm đắm ngã ba đường
Chia tay phố, chiều dâng lên cuối mắt
Như hóa trầm từng hò hẹn xót thương
Áo hoa đã sang tay kẻ khác
Loay hoay không kịp tiếng thở dài
Bàn chân vồi vội thêm nuối tiếc
Cõng một bóng người nức nở bay!
Ghi phía gió đông
Hát về điều không xôn xao nữa
giữa mùa đang xôn xao
Bỗng thèm ngọn gió lãng quên
trên những bờ lau mưa dài nắng quái
Có giấc mơ nhắc ta bắt đầu trở lại
Một sớm mai trong lành trước thềm cũ
rêu xanh!
Ai cũng mải mê bao nhiêu khấn nguyện
được phát chuyển nhanh
Làm sao biết từng cánh mai đã thức dậy từ
đợt lạnh năm ngoái
Nỗi hoa vàng cho góc phố sang xuân!
Gió gọi tình đi
Chấp nhận một buổi chiều không gió
đưa hương
Chấp nhận một vòm cây không xôn xao lá biếc
Tình về như mưa nguồn
Mai phục những bão giông
Có hẹn với kỷ niệm chút nắng mù khơi
Có hẹn với môi em chút son khờ dại
Đánh cược nửa đời mình
Chút ước vọng hắt hiu
Buông tay cho sông dài
Buông tay cho trời rộng
Bóng con đò lồng lộng sóng xa!
Khuất nẻo mây bay
Người lương thiện còn bị đọa đày đến
bao giờ?
Câu hỏi chán chường không ai muốn nhắc
Thế kỷ bán mua danh vọng
Thế kỷ trí thức nửa mùa
Tôi tìm cách đi lùi trong ký ức, đi lùi đến
ngây thơ!
Còn màu hoa bên mép vực dại khờ
Làm sao tìm được cách tha thứ những
tiếng vỗ tay phản trắc?
Nguồn Văn nghệ số 4/2023