Đêm sen tàn
Ngày mai sen sẽ bay đi
Sao sen thắp bên trời ngọn lửa?
Ngày mai sen sẽ bay đi
Sao hương thơm vẫn cùng ta quấn quýt?
Điêu tàn và héo úa
Sao sen nói với ta lời thì thầm
“Lại sắp đến một mùa sen...”
Ôi những cánh sen hồng
Chấp chới chiều hồ Tây cánh sâm cầm
đã mỏi
Có phải sen vì ta mà tỏa hương
Vì ta mà khép cánh?
Đêm nay
Cùng ta sen héo úa
Thơm cùng ta lời từ biệt mùa thu...
Hà thành cổ điển
Sao ta nhớ một Hà Thành cổ điển
Những mái ngói rêu phong tường đã sáo
mòn trong bao lời nói cũ
Chiều nay đàn sâm cầm đập cánh
Mang hồn rêu phong trở về...
Thảng thốt tiếng leng keng tàu điện
Chở tuổi thơ ta trôi về chợ Bưởi
Trôi về Hà Đông xứ lụa
Rồi trả ta về Hà Nội phố
Hoa lá vương trong hồn
Những người đàn bà cổ điển hơn mọi mùa
cổ điển
Chớp mắt dịu dàng đắm đuối
Tiếng “Vâng” nhẹ như gió thoảng
Ai đã từng nghe mà không ngộ ra
hạnh phúc
Suốt đời mang theo...
Dìu dặt đường chiều
Hương hoa sấu tháng ba, hương sữa nồng
tháng tám
Dạ lan hương giấu mặt
Lan theo một tiếng thầm thì...
Sao ta nhớ một Hà Thành cổ điển
Người đàn ông ta yêu tận cùng chân thật
Anh tặng ta lời yêu thì thầm như dao
chém đá
Không gì có thể đổi thay…
Anh có thể thổi vào ta khúc buồn lặng lẽ
Khúc lặng lẽ của rêu phong phố cổ
Vì thế mùa thu ta yêu mùa hè ta nhớ
Mướt mát tình yêu cái đẹp
Để ta mãi là người đàn bà cổ điển
Như giọt sương kia, như nỗi nhớ này...
Xứ Chăm
Biển. Cát. Và gió
Ánh mắt Chăm đăm đắm.
Vũ điệu Apsara nồng nàn...
Tháp đứng uy nghiêm
Thổi về phương xa tiếng hú dài mời gọi
tìm nhau
Sao ta nghe thời gian thức dậy?
Sao ta nhớ ta một thời thiếu nữ
Trong veo mắt cười...?
Linga và Yoni bên nhau
Kiêu hãnh chân thành phồn thực
Tình yêu mãi là sự sống
Ai còn? Ai mất? Ai quên?
Tiếng trống baranang vang nốt trầm
huyền hoặc
Chú chuồn chuồn mỏi cánh
Đậu mơ hồ trên vết rêu phong...
Im lặng tháp Chăm
Xin đừng lý giải lời yêu
Tình yêu mãi mãi là ngọn lửa...
Nguồn Văn nghệ số 39/2023