Nhà văn Đỗ Tiến Thụy viết bằng một thứ ngôn ngữ không chiều lòng ai: không ve vuốt độc giả, không phô trương thông điệp, không mị dân ký ức. Trong những câu chuyện của ông, cái chết không bao giờ kết thúc, và làng quê không bao giờ yên ả. Trò chuyện với Văn Nghệ, anh chia sẻ về “văn chương tòng trọng”, về sự kháng cự trước những định chế văn hóa, về ChatGPT cỗ máy đạo văn, về nỗi cô đơn của người viết, và về lý do vì sao “chỉ nhà văn, với trái tim đa cảm, mới có thể khiến một câu văn sống được lâu hơn thời đại của nó”, và cả lý do vì sao một nhà văn “không ngoan” vẫn kiên trì sống với văn chương.