Sáng tác

Vợ tôi người Huế - Tạp bút của Nguyễn Thế Tường

Nguyễn Thế Tường
Tản văn 13:00 | 05/11/2024
Baovannghe.vn - Năm 1985, chẵn mười năm sau giải phóng Miền Nam, người con gái cổ thành Huế có tên là K.A được khoác thêm một đại từ sở hữu: Vợ tôi.
aa

Lễ cưới diễn ra bàng nhàng ngay dưới chân cầu Tràng Tiền bên bờ sông Hương một đêm mùa hạ. Lạy Phật, chiêm xuân năm đó thất bát nặng. Một thằng cha chuyên viên cực đoan nào đó đã đổi lịch, cắt tháng nhuận, cấy trước một tháng, lúa trổ, gặp rét đậm, đứng thẳng đòng, trắng phau, ngơ ngác.

Đói. Nàng đi học. Tôi còng lưng cấy lúa nông nghiệp 8 cao cây và tát cá đồng An Cựu kho khô bới ra Hà Nội, nghe ngoài ấy hát rằng: “Ta nghe trong Huế ăn cơm là chuyện lạ". Một chiều ngẩng lên bỗng thấy hoàng hôn sông Hướng màu tím. Mất mười năm tìm được một gam màu.

Tôi với nàng hai đứa ôm nhau nằm trên gác xép như cái: “tổ Zông-đơ-rét của Tê-nác-đi-ê trong Những người khốn khổ". Trưa, gạo hết, nồi hầm bo bo mất điện, nghe nước chảy và tiếng ken kết bàn tay láng giềng cọ vào thành bát không dính mỡ. Tôi trở nàng ra quán bà Đề gạ bán quyển thơ Puskin. Quán vắng, chúng tôi ra chợ An Cựu đổi cuộn chỉ trắng, tập nhạc bướm lấy loong rưỡi gạo về tháo cái vạc giường làm củi, nấu.

Khi yêu nàng, tôi nói: Anh 28 tuổi, nhân sinh thất thập, còn 42 năm nữa để yêu em. Đứa con đầu lòng ra đời - Họa vô đơn chí - Tai biến! Tôi bế nàng chạy khắp sân bệnh viện Trung ương Huế. Thoát chết, nhưng con bé thiếu sữa, khô cằn như con khỉ con lạc rừng. Nhớ lại gam màu ấm năm nào tôi đặt tên con: Hương Giang. Năm ấy, người ta suýt băm nhỏ những vườn hoa trái Kim Long, vá lên Tử Cấm thành những “mảnh vải xi măng mác 400” theo model phục chế mới. Được một hiện tượng Thủy Dương đầy lúa cứu nguy.

Một năm sau nữa, có một luồng gió lạ từ bắc từ nam thổi lộng vào lớp là bao cấp trì trệ. Kinh thành lao xao. Thông Ngự Bình rì rào. Bọn tham nhũng nhớn nhác. Dăm ba cú phôn từ thượng cấp giật giọng. Tôi đi làm về thấy vợ xanh xao ngồi ôm "con khỉ lạc”. Nàng thì thào: Anh đừng hăng vào chống tiêu cực, em sợ lắm.

Mưa! Như mưa Huế vậy. Đồng An Cựu trắng phau. Nhà tôi ngập ngụa nước. Rắn đánh đuôi ngoài cửa, cả nhà ngồi trên bàn nhìn nước bạc, rêu rác. Con chó La-mi rủi thay cũng có một gia đình 7 con không thấy mặt bố. La-mi cắp từng con chó con nhớt nhát bỏ lên bàn, đôi mặt nhìn tôi cầu khẩn.

Các bạn tôi sẽ hỏi: làm gì mà 20 năm ở Huế viết toàn chuyện buồn?

Tôi trả lời: Cuộc sống có vui có buồn. Chuyện buồn tôi viết, chuyện vui dành cho nàng kể, vì tôi yêu vợ tôi - Vợ tôi người Huế.

Bây giờ tôi ngồi đây, bên bờ sông Nhật Lệ cách Hương Giang gần hai trăm nghìn mét sải cánh chim bay. Nhân sinh thất thập - lóang cái, năm tháng trở chiều, tôi đã 42, quỹ thời gian còn 28 năm nữa để yêu và làm khổ nhau. Vợ tôi xào thịt tôi đãi gạo nấu cơm, lửa trong lò rừng rực. Nàng nói: Nước sôi rồi, anh Khẩn trương lên. Tôi bưng rá gạo đứng dậy. Nàng cười, trong mắt lấp lánh một tia màu tím. Đằng xa hoàng hôn cháy một chân trời. Con gái tôi - Cái con khỉ lạc thiếu sữa năm nào - đi học về khoe đọc thơ 9 điểm.

Nàng hỏi: Bài gì?

Hương Giang đọc:

Cháu đã ra Quảng Bình

Vẫn dẻo keo giọng Huế

Tiếng trong veo nhỏ nhẹ

Vương sương chiều-sông Hương.

Vợ tôi đứng lặng. Có hai giọt nước lăn trên má. Tôi lạ lắm, không giải thích được. Nhưng tôi sẽ cho nàng về thăm ngoại trong một ngày gần đây. Tôi hứa vậy, vì tôi yêu vợ - Vợ tôi người Huế.

Vợ tôi người Huế - tạp bút của Nguyễn Thế Tường
Huế, ảnh của Hau Nguyen.
Đọc truyện: Cây cột nhà bay trên sông. Truyện ngắn dự thi của Lê Hòa Đọc truyện: Kí ức Ngoi. Truyện ngắn dự thi của Hà Phạm Phú Đọc truyện: Anh trai tôi. Truyện ngắn dự thi của Hoàng Ngọc Điệp Đọc truyện: Canh chua. Truyện ngắn dự thi của Ryan Phạm Đọc truyện: Dưới đế giày sũng nước. Truyện ngắn của Thu Trân
Văn nghệ Trẻ, số 18/1997
Nhà biên kịch Phạm Lăng Quang - Con đường và đồng đội

Nhà biên kịch Phạm Lăng Quang - Con đường và đồng đội

Baovannghe.vn - Với chúng tôi, hình ảnh nhà biên kịch Phạm Lăng Quang - một người lính, nghệ sĩ đẹp trai, hào hoa, thông minh, hóm hỉnh, hào hiệp luôn in đậm trong trái tim mình. Và với những người lính hậu cần - kỹ thuật, các vở diễn thương hiệu Lăng Quang vẫn luôn dậy sóng trong lòng mỗi khi nhớ lại những năm tháng lửa đạn ấy...
Những nét đẹp văn hóa truyền thống Việt Nam trong “Mùa lá rụng trong vườn” của Ma Văn Kháng

Những nét đẹp văn hóa truyền thống Việt Nam trong “Mùa lá rụng trong vườn” của Ma Văn Kháng

Baovannghe.vn - Trong hành trình trở về cội nguồn, Ma Văn Kháng đã dựng nên nhiều chân dung cao đẹp tiêu biểu cho truyền thống ân nghĩa thuỷ chung của dân tộc.
UNESCO : Xem xét hồ sơ về Tranh dân gian Đông Hồ

UNESCO : Xem xét hồ sơ về Tranh dân gian Đông Hồ

Baovannghe.vn - Kỳ họp lần thứ 20 của Ủy ban Liên Chính phủ về Bảo vệ Di sản văn hóa Phi vật thể diễn ra tại New Delhi, Ấn Độ, hồ sơ tranh dân gian Đông Hồ của Việt Nam đã được xem xét để công nhận là di sản văn hóa phi vật thể cần được bảo vệ khẩn cấp của nhân loại.
Cao nguyên đá Đồng Văn được vinh danh "Điểm đến văn hóa hàng đầu thế giới năm 2025"

Cao nguyên đá Đồng Văn được vinh danh "Điểm đến văn hóa hàng đầu thế giới năm 2025"

Baovannghe.vn - Mới đây, tại Vương quốc Bahrain, đã diễn ra Lễ vinh danh Giải thưởng Du lịch thế giới (World Travel Awards - WTA) năm 2025. Theo đó, Công viên địa chất toàn cầu UNESCO Cao nguyên đá Đồng Văn, tỉnh Tuyên Quang được trao cúp chiến thắng hạng mục Điểm đến văn hóa hàng đầu thế giới năm 2025.
Viện trưởng Lê Thị Hà: Một năm rực rỡ của Viện phim Việt Nam

Viện trưởng Lê Thị Hà: Một năm rực rỡ của Viện phim Việt Nam

Baovannghe.vn - Theo Viện trưởng Lê Thị Hà, trong bối cảnh điện ảnh toàn cầu chuyển mình mạnh mẽ, Viện Phim Việt Nam đang bước lên tuyến đầu với chiến lược rõ ràng: Đưa di sản điện ảnh quốc gia ra sân khấu quốc tế bằng tiêu chuẩn mới, tư duy mới và mạng lưới hợp tác rộng mở, tái định hình câu chuyện điện ảnh Việt Nam trên bản đồ điện ảnh thế giới.