Đất nước những đêm dài không ngủ
Đêm mưa lớn mẹ chong đèn thao thức
Lũ cuốn trôi ngập xoá những cánh đồng
Con tự hỏi, ngọn đèn kia tự hỏi:
Trong hồn người còn thao thức nào không?
Đêm đất lở vùi chôn bao đứa trẻ
Miền đau thương thảm hoạ lại chất chồng
Đêm tự hỏi và đất kia tự vấn:
Trong hồn người còn đau đớn nào không?
Rừng trọc lốc mưa nguồn dâng lũ xoáy
Đồi sạt đồi nghe núi lở vào đêm
Bao thôn nhỏ bị vùi trong thảm họa
Bao kiếp người thoi thóp bị xoá quên
Nào ai biết trong cơn mê thảm hoạ
Sẽ một ngày lũ quét hoá cuồng phong
Bùn thảm hoạ sẽ cuốn trôi tất cả
Đất đau thương bão tố lại chất chồng
Đất nước những đêm dài không ngủ
Mẹ nuôi ta hạt thóc ngủ trong bùn
Con cá ngủ trong nhọc nhằn sóng bẩn
Chỉ mẹ ta thao thức với đất buồn
Chỉ mẹ ta thương đất đã ngàn năm
Bao xương máu như phù sa bồi đắp
Bao lớp người không nhớ tên rõ mặt
Phải ra đi trong thảm hoạ vô cùng
Đất nước những đêm dài mất ngủ
Thương Cửu Long thương đến tận sông Hồng
Khi đất nước đối mặt cùng bão tố
Người bên người vượt qua mọi cuồng phong
Đất nước đi qua bao trận bão kinh hoàng
Những miền đất chìm trong mưa ẩm mục
Thèm một tiếng gà bên sông mùa lụt
Thương đàn em cõng sách lội trong bùn
Thèm ánh lửa bếp chiều tay mẹ sưởi vun
Mùi khói ấm trên mái quê thân thuộc
Ta yêu mẹ như ta yêu đất nước
Nghèo khó gian lao bao chặng thăng trầm
Chưa hết lũ về lại thấy bão giông
Thương đất mẹ bao đêm dài mất ngủ
Tình quê hương trong tối đèn tắt lửa
Người bên người qua muôn nỗi gian truân
Ban mai này mở cửa đón mùa xuân
Em như nắng mai vàng về bên mẹ
Như lửa thắp trên cành đào lặng lẽ
Hoa trên cây và nắng ấm trong hồn
| Ở trọ trần gian - Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh Thầy - Thơ Đỗ Thượng Thế Vẫn không quên ngọn lửa - Thơ Đoàn Xuân Hòa Lẫn - Thơ Lê Tuyết Lan Quê hương tôi - Thơ Lương Cẩm Quyên |