Đêm rót đầy im lặng
chiếc lá rơi chiều thẳng đứng
gió lặng
lũ chim tự bao giờ ngừng hót
giấc mơ tàn cuộc
kẻ hành khất lạc vào thế giới cô độc
phía nào cũng thấy hư vô
tình yêu đổi màu từ hồng sang trắng
nhịp điệu lỗi mùa
con sông giấu hai bờ sương lạnh
bến vắng đò trôi
vầng trăng gác mái
lụa là biệt ngõ mưa rơi
em nhớ gì không mà như nguyệt tận
mà như chao nghiêng
cuối chân trời mọc lên đám mây lưỡi kiếm
dựng một nỗi niềm
thời gian đếm lùi xa khuất
tỉnh thức chiêm bao
lửa rụng
hãy cho anh mơ mộng
khi người ta yên giấc
hơi thở cỏ cây quyến dụ ma lực
dắt thênh thang trở về
ngại ngùng giữa mê xưa câm nín
rót đầy lặng im.