Baovannghe.vn- Chiều đang đổ xuống trên cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn cây cối, chằng chịt gai góc và lá mục. Cái thứ ánh nắng trong rừng lúc chiều tàn nó chếnh choáng, u buồn và hiu hắt lạ. Nơi thâm sơn cùng cốc ấy, ba kẻ tử nạn đang dìu nhau, đi tìm một chỗ có thể để dừng lại, kết thúc một hành trình.
Baovannghe.vn - Làm việc trong ngành Hàng không giúp Hạ đi nhiều. Có những chuyến tham quan vài ba tuần. Có chuyến làm việc kéo dài nhiều tháng ở một đất nước có mùa đông dằng dặc.
Baovannghe.vn - Giữa đông. Nắng như người đàn ông đã luống tuổi, mãn khai và nhợt nhạt. Nắng chỉ đủ sức làm cho gò má con gái, đàn bà hồng lên phơn phớt chứ tuyệt nhiên không thiêu đốt nổi họ.
Baovannghe.vn- Khán phòng chật kín người, cả tầng một và tầng hai, lộng lẫy trong ánh sáng của những chùm đèn pha lê lớn được thả xuống từ mái vòm thiết kế theo kiểu Gothic. Không ai nói chuyện to, không ai nhốn nháo hay nghển cổ nhìn quanh.
Baovannghe.vn- Không có sân khấu, không phông nền màu mè, không cả người dẫn chương trình. Nơi đây chỉ là một góc phòng nhỏ, gạch tường đỏ nâu chạm khắc chìm nổi như những viên gạch đang xếp đan xen lẫn nhau, mộc mạc, đơn giản, có phần thô sơ. Một bức tranh treo tường.
Baovannghe.vn - Minh, sinh viên ngoại ngữ bằng giỏi, tốt nghiệp hơn năm, mang hồ sơ đến đâu cũng nhận vẻ mặt lãnh đạm và cái lắc đầu. Cách đây mấy năm, các trung tâm, lớp học ngoại ngữ rộ lên như nấm sau mưa.
Baovannghe.vn - Đầu chị bây giờ biến thành chiếc máy phát nhạc. Lộp cộp. Lộp cộp. Lộp cộp. Cứ rệu rã một cách đều đặn như thế suốt hai tư tiếng đồng hồ, kể cả trong giấc ngủ chập chờn.
Baovannghe.vn - Tôi về làng hôm trước thì hôm sau có mấy cái xe máy lượn lờ trước cổng, chỉ chỉ, trỏ trỏ. Hỏi ra thì được biết: có người nghi tôi đào được đá đỏ nên đánh tiếng cho dân buôn đến, kiếm chút hoa hồng.
Baovannghe.vn- Những cơn mê sảng như vậy cứ tiếp diễn ở bệnh nhân. Kể từ lúc tiếp nhận ở trạm Thạch Hãn cho đến giờ, đã 20 tiếng đồng hồ rồi mà bệnh nhân vẫn triền miên trong những cơn hôn mê như vậy.