Vơi
Khói hong chiều một khoảng đơn côi
anh bạc tóc bên cơn giông bão
thân gầy gò, nóng lạnh hình cơn sốt
kéo giật anh từng mảnh giấc chiêm bao
bồng bềnh tuổi trẻ, bồng bềnh trôi
đưa tay vớt, đời rỗng
vơi
vơi
trống không một vệt ướt
ướt anh
ướt cả một đời
thấm đẫm hình tê dại
co giật từng cơn
sặc sụa ho
vai gầy run lên theo từng hơi thở
Ngày qua đi, đêm đang tới gần
tóc đã phủ sương
đời một người đàn ông
bốn bể là nhà
nay gục đầu trước số phận
trong căn nhà trống hoác gió
ôm đôi bàn tay trắng
thời gian bạc
đi qua
tất cả chỉ còn quá khứ ở lại.