Sáng tác

Ngang qua vườn nhà Mẹ - Thơ Đỗ Thượng Thế

Đỗ Thượng Thế
Thơ 09:00 | 28/05/2025
Baovannghe.vn- Làm gì còn những vô tư/ Tư thế sáng của ngọn đèn
aa

Ngang qua vườn nhà Mẹ

Làm gì còn những vô tư

Tư thế sáng của ngọn đèn

và tư thế...

Ngàn năm qua chưa

Thử hỏi

Lẽ như… lẽ

Cũng rất đỗi

Bình thường

Lớp lớp pha lê bây giờ

Chẳng qua là

Lấp lánh

Biết… là biết

Nguy mình trước bão giông

Ném hết

ném hết

Cho dòng Yên trôi mãi…

Giữ lại những gì đời nhau đã tắt!

Thì cứ giương cao

Giương cao…

Thì cứ à ơi… cá rô chim chéo gạo trì

Ngày chết nắng ngang qua vườn nhà mẹ

Tiếng côn trùng đột nhiên bặt tắt

Lồng lộng chiếc bóng

Khêu bấc đèn

Người đã thắp trong đêm

Ngọn máu!

Không tọa độ - Thơ Lệ Hằng Gió đại ngàn - Thơ Nguyễn Thanh Kim Trong một ta khác - Thơ Nguyễn Thế Kiên Gương - Thơ Nguyễn Thu Hà SG Lục bát võng - Thơ Thai Sắc
Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Baovannghe.vn- Đi/ những bước đi chỉ có thế thôi./ tôi quay lại ướm vào vết cũ
Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Baovannghe.vn - Ngày 4/12, Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc (UNESCO) đã chính thức công bố 72 thành phố của 46 quốc gia, trong đó có Thủ đô Hà Nội của Việt Nam được công nhận là thành viên Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu của UNESCO.
Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Baovannghe.vn - Trong phiên làm việc ngày 4/12, Ủy ban Thường vụ Quốc hội cho ý kiến về việc tiếp thu, chỉnh lý dự thảo Luật Báo chí (sửa đổi).
Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Baovannnghe.vn - Giọng đọc và hậu kỳ: Hà Phương; Đồ họa: Thùy Dương; Biên tập: Phạm Thị Hà
Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Baovannghe.vn- Cứ ngỡ đất vô hồn/ Cứ ngỡ đất vô ngôn