Baovannghe.vn - Tôi chưa biết cây quỳnh thế nào, chưa biết hoa quỳnh méo tròn ra làm sao lại càng chưa biết hoa quỳnh nở. Chỉ từng nghe cụ Nguyễn Du tả trong Truyện Kiều
Chắc bông hoa cũng không muốn mình lỗi hẹn với nàng xuân và với những tâm hồn dành trọn tình yêu cho chúng. Ba tôi hay khuyên má “ý như vạn sự”, cái câu nghe là lạ mà thật đúng làm sao. Nếu cứ cưỡng cầu “vạn sự như ý” thì có lẽ người ta sẽ phải thất vọng thật nhiều, rồi khóc thật nhiều.
“…Tôi vẫn thích viết về những người tốt. Có điều những người đó sẽ không được sung sướng vì tôi nghĩ, tốt mà được đền đáp thì người đời rủ nhau sống tốt hết rồi.
Baovannghe.vn - Hà Nội đầu hạ tràn ngập sắc hoa trắng ngà thanh khiết. Người yêu hoa vào khoảng thời gian này dường như đều muốn căn nhà luôn có hoa loa kèn nở.
Baovannghe.vn - Nếu tuổi thơ tôi êm đềm như dòng sông khi xuân sang thì tuổi thanh xuân lại dữ dội như mùa lũ lụt tràn về. Rồi bỗng có phép mầu, tất cả đã đổi thay...
Baovannghe.vn - Bà bảo năm tết này bà sẽ may cho tôi áo bông mới. Thích lắm. Năm nào đến gần tết tôi cũng được may áo mới, nhưng áo bông thì 2 – 3 năm mới được một lần.
Baovannghe.vn - Quán làng không phải là nơi người ta thờ phụng ai cả, không bán không mua không trao không đổi. Quán chỉ nằm đó trong gió, những cơn gió vùn vụt thổi qua cánh đồng làng...
Baovannghe.vn - Đã nửa năm nay đám dao kéo nhà tôi trơ lỳ, chúng đồng loạt đình công, nhất định không chịu làm việc, đến cắt quả cam cũng phải mắm môi mắm lợi day đi day lại mãi mới đứt, mà đứt thì cũng chẳng còn ra hồn múi cam nữa.
Baovannghe.vn - Đến những chỗ nước sâu, chân nơm không chạm được đáy sông, người đi nơm không dùng bằng tay mà dùng chân để nơm. Người ta dùng mũi chân xỏ vào miệng nơm, còn gót chân đè lên vành đầu nơm để nâng lên hạ xuống
Baovannghe.vn - Cháu nhớ mãi lời hai bà cháu rủ rỉ với nhau. Nhớ bàn chân trần lấm lem bùn đất của bà lúc tỉa cành, cuốc đất. Nhớ vai áo bạc phếch mồ hôi. Nhớ lối nhỏ xuyên qua vườn ra bờ ao rợp mát bao giờ cũng nồng nồng hơi đất