Căn phòng và bóng tối
Khi những cánh hoa bắt đầu tàn, anh hôn em
Nụ hôn kéo dài tận bình minh
Giấc mơ chảy xuống chiếc ghế tựa
Những tia chớp vạch từng vệt sáng bên ngoài khung cửa
Báo hiệu ngày dông gió
Băng ngang những đám mây, một ngôi sao vừa qua đời.
Những tấm thảm vô hình hắt hơi buổi sáng cơn mưa bất thần không ngăn được giấc mơ lênh láng trên nỗi buồn quá độ
Tìm chốn nào xa xôi để chúng ta tiếp tục đổi chỗ
Tiếp tục những nụ hôn trên năm ngón tay
Ánh mắt anh xuyên qua hàng ngàn cây số gói ghém tất cả ánh sáng trong khoảnh khắc điên cuồng
Hoa yêu, sao hoa vẫn lặng lẽ tàn?
Mơ yêu, sao mơ không trở lại?
Những giấc mơ đến hồi phân rã như những mảnh thủy tinh trên cuống lá ứa nhựa trước giây phút lìa đời, như mũi tên sắp vụt bay vào thẳm sâu vô vọng
Môi em còn đọng những vì sao lóng lánh
Trên đầm đìa si mê và tận cùng cách biệt.
Ru ta - Thơ Bạch Văn Tín Gió mang màu thời gian - Thơ Phùng Hải Yến Con đường của sóng - Thơ Phan Duy Tạ ơn cánh đồng - Thơ Nguyễn Xuân Sang Cỏ quê - Thơ Tịnh Bình |