Nhà thơ Nikolai Gogol ngay thời sinh viên đã viết hẳn một trường ca nhưng bị các nhà phê bình ở Saint Petersburg lạnh nhạt đến mức ông đi gom hết các sách còn lại ở các nhà sách về đốt sạch.
“Cậu không vui! - “Tớ vui đấy chứ”
Tôi nói thế cho bạn bè vui
Nhưng tôi đã hết vui cuộc sống
Trong tiệc tân gia lại thấy buồn
Tôi từng vui - mắt nhìn tươi sáng
Tim không hề biết đến buồn đau
Khu vườn tối, trời xanh u ám
Không làm tôi mệt mỏi, u sầu…
Khi bão tuyết thét gào lồng lộn
Sấm rền vang, mưa trút từng cơn
Trời như khóc khiến tôi bỗng ớn
Và đột nhiên tôi cảm thấy buồn
Khi đó tôi thấy mình mắt ướt
Tôi khóc cho thời tiết xấu trời…
Nhưng trời lại bừng lên, giông tạnh
Thế là tôi lại thấy vui tươi
Giờ thu đến mang đi tuổi trẻ
Khiến cho tôi u uẩn, ngậm ngùi
Tôi buồn nhớ âm thầm lặng lẽ
Những niềm vui từng có trong đời
Bạn bè cười bảo tôi gàn dở:
“Khóc làm chi? Trời lại đẹp thôi
Nắng lại lên sau cơn mưa gió
Thiên nhiên không u ám như người.”
Tôi đáp lại: “Sao thì cũng vậy
Một ngày hay thay đổi quanh năm
Sáng hay tối đều như nhau cả
Khi thời tiết xấu ở trong tim!”
1826
Ngân Xuyên | Báo Văn Nghệ
Dịch và giới thiệu từ nguyên bản tiếng Nga
------------
Bài viết cùng chuyên mục: