Chiều Cảnh Dương thấy biển trào trong ngực
Ánh mắt tôi rượt đuổi những trận gió hồ đồ
sự chân thật lộ dần trên vết dấu lá khô
tiếng chim không chết
đang lảnh lót bên nắng chiều cạn úa
câu nói trong lồng ngực cất dấu lời mặt trời thiên thu
đã bùng lên thành máu
tôi khát vọng theo nhịp biển
mái tóc cuồng sóng
dập dềnh biển não
em kéo con thuyền thúng méo vành mắc cạn
ngày mai có tròn không
thôi cứ ôm chặt vào nhau
nắng chiều đã tắt
biển lửa đã cháy lên trong vòng tay