Baovannghe.vn - Mùa đông năm ấy rất lạnh, sương muối trắng xoá, những vạt rau ăn chết rũ. Mẹ anh lên thăm, anh mượn hai chiếc ghế băng cơ quan về kê nằm tạm.
Baovannghe.vn - Chuyện nội Tám chết mặt nằm úp xuống vũng nước lợ làng Tràm được nhiều người thêu dệt một thời. Khi Lý lớn phổng thành cậu con trai mười bảy thì không nghe nữa.
Baovannghe.vn - Địch tra khảo thế nào, Nhi thư cũng nói có thế, trước sau như một. Theo định chế từ thời chiến tranh giữa nhà Minh và nhà Hồ, bên nào bắt nhầm phải dân thì thả.
Baovannghe.vn- Những chuyện trời trăng chả liên quan đến nội dung cuộc họp nở như gạo vàng. Lần gần nhất cũng xôm trò không kém. Bác Cả gái ngồi một ghế...
Baovannghe.vn - Chẳng hiểu mẹ nghĩ cách gì mà hai năm sau dì Thảo dọn đến ở hẳn với ba bố con. Dì đã ngoài ba mươi, mà vẫn đơn độc. Dì đẹp hơn mẹ nhưng ít nói.
Baovannghe.vn - Từ bữa đó, tự nhiên nhớ lời ông, Loan bỏ nhậu cái một. Nghệ sĩ như mày quý nhứt là cái giọng, được tổ thương ban cho giọng ca mà không biết giữ
Baovannghe.vn - Từ ngày hưu, ông tự giam hãm mình trong bốn bức tường của căn nhà tập thể, chẳng giao du tiếp xúc với ai, vì ông nghĩ sự đời sao nó bạc trắng như vôi
Baovannghe.vn - Bệnh bố ngày càng nặng. Trên mình bố, chi chít những sẹo là sẹo. Lúc nào cũng phải có người túc trực coi sóc bố. Trông bố thật tiều tụy.
Baovannghe.vn - Đường tới Xà Pá Thẻn lởn cởn sỏi dăm. Cái rét phải cõng trên lưng, bế trên tay mới thấy mái nhà nằm chon von trên đỉnh gió. Đường xa, bà mối nói vội để còn về.