Sáng tác

Một ngày- truyện ngắn của Thùy Linh

Thùy Linh
Truyện
20:00 | 25/07/2024
Họ ngồi trong một quán vắng, ở cuối con phố vắng, chạy dọc thành phố vắng. Thiên hạ chưa muốn tỉnh để nhìn ngày mới. Trong từng chiếc giường, có lẽ, người ta đang uể oải ườn mình trong chăn ấm sực.
aa
Một ngày- truyện ngắn của Thùy Linh
Một ngày - truyện ngắn của Thùy Linh

Còn vài phút nữa cơ mà. Hôm qua để chuông đồng hồ hơi sớm hơn giờ phải dậy. Mọi người đến nhiệm sở mấy khi đúng giờ. Cổ nhân nói rồi, thức dậy đừng bần thần chồm lên như bị ong đốt. Hãy ngẫm nghĩ một lúc trước khi rời chiếc giường, rời cái níu kéo cuối cùng của ngày qua. Bước chân đầu tiên đặt xuống đất là đặt vào ngày mới. Cũng có thể là bước chân đầu tiên đặt vào miền tai họa. Bớt một ngày nhàm trong đời, thêm một chút le lói phía trước. Dứt ngày mong đêm. Vứt gối mong ngày. Ngày trôi. Bớt một hơi thở hắt. Chờ ngày mai. Hồi hộp, bâng khuâng. Vì lẽ gì? Đâu biết. Nhưng nếu một ngày không bắt đầu từ nỗi dâng dâng, mang mang, thử hỏi người ta biết bắt đầu gì?

- Sáng nay em thả chân nào xuống đất trước? - Người đàn ông hỏi.

- Điều đó quan trọng không? - Thiếu phụ cười khẽ, cúi mặt nhìn lòng mình.

- Phải hay trái?

- Cái giường của em đầu quay về hướng bắc nên chân phải luôn luôn thò ra màn đầu tiên. Còn anh?

- Anh hay mất ngủ nên thường xuyên xoay các phía. Các cụ bảo nếu mất ngủ phải đổi đầu mới chóng ngủ được.

- Anh có tin không?

- Chẳng biết, nhưng vẫn làm đúng như vậy.

- Thế có ngủ được không?

- Lúc được, lúc không.

- Sao mà thành phố của anh vắng lặng. Từ ga về không một bóng người. Họ đã cướp mất sáu tiếng của ngày mới.

- Ở tỉnh lẻ người ta không biết đo thời gian. Mà cũng khó đong lắm vì nó bị vữa ra.

- Nhưng họ vẫn già bằng người thành phố đấy thôi.

- Già hơn em ạ!

- Sao lại thế? Em nghĩ thời gian chỉ trôi trượt qua đây, không đọng lại gợn gì.

- Thời gian quên lãng nơi đây. Và người ở đây trở nên tai hại trong thờ ơ, quên lãng.

- Cả anh nữa?

- Nếu anh mất nốt em thì anh còn khốn nạn hơn mọi người

- Anh buộc tội em à?

- Em sợ?

- Em biết mọi cái đang trôi trượt. Cả anh cũng đang trôi khỏi em, nhưng em không còn cố gắng nữa.

Chủ quán ngồi ngáp dài vì bị họ đánh thức dậy sớm. Đầu anh ta từ từ để ngật ra phía trước.

- Em có thấy cà phê hơi chua không?

- Em uống theo anh.

- Cà phê hôm qua đun lại.

- Chẳng sao

- Ừ, thì có sao. Em sẽ ở bao lâu?

- Sáng mai em về.

- Chỉ có một ngày.

- Ít phải không anh?

- Anh không có quyền nói ít hay nhiều.

- Sao lần này em lên mà anh cứ lành lạnh với em thế?

- Thật thế à? Xin lỗi em. Hôm nay em thích đi đâu?

- Ở đâu có anh.

- Cả dưới địa ngục.

- Nếu có thì chúng mình đã bị đày xuống đó từ lâu.

- Vì lẽ gì?

- Một tình yêu trong đời sống bất bình thường nó trở nên quái gở.

- Chúng ta bắt đầu từ đâu? Đến đâu?

- Từ đây. Từ đáy li cà phê đen cạn khô của anh.

Tiếng cười bật khe khẽ. Người đàn ông hơi co người lại trong tiếng cười ấy. Tiếng cười giờ cũng đã ngả chiều.

Chiếc xe máy lao vút.

Đồi. Đồi gục vào nhau thành một đoàn dài. Con đường đất đỏ chơi vơi, nhấp nhô. Trước mặt chắn ngang một đồi bạch đàn thơ lơ. Sát đến chân đồi, con đường lại ngoặt sang một hướng khác. Và cũng bất ngờ mở ra một vũng không gian hình ống.

- Em thích ngồi đây không? Tiếng người đàn ông theo gió sạt qua tai thiếu phụ, rớt lại phía sau.

- Đi thêm một đoạn nữa. Em đang thích tốc độ.

Chiếc xe bị tăng ga đột ngột chồm lên. Thiếu phụ ngã giúi vào lưng người đàn ông. Bờ mi khẽ rung lên khép lại. Thoáng giây được thả lỏng trong sự êm ấm, chở che.

Lại đồi, thung lũng, ruộng rạ... Những con chim đen sà xuống gốc rạ, ngơ ngác tìm quanh, rồi dường như bị cái gì đó bốc lên khỏi mặt đất, chấp chới lao vào bầu trời vô sắc.

Chiếc xe bỗng dừng lại đột ngột. Thiếu phụ vuốt tóc im lặng chờ đợi. Người đàn ông vẫn ngồi trên xe, thừ thẫn nhìn con đường đất đỏ tưởng dứt sau một quả dồi. Bỗng lại hiện ra trước mặt ở nơi xa xa, giống một cẳng tay khô nâu đỏ hờ hững choàng qua bờ đồi trọc.

- Sao vậy?

- Anh sợ!

- Cái gì làm anh sợ?

- Sự không cùng.

Chiếc xe dựa bên đường. Họ men theo đồi bạch đàn đi sâu vào bên trong. Bên kia cũng là đồi. Một đồi thông xanh mướt, câm lặng. Vẻ đẹp trơ trơ giữa một vùng đồi trọc, hoang dại. Một vẻ đẹp không ai cần đến. Một vẻ đẹp ít thay đổi.

Mật nắng trong suốt xuyên qua những tán thông nghiêng đổ xuống lũng, chảy xuống vuông ruộng. Lưng ruộng bềnh đen nhánh phơi lên trời không biết sự vuốt ve của nắng. Chúng không cần đến nắng.

Một tiếng chim rơi ca, tan trong thinh không. Cũng chẳng biết là loài gì. Làm sao nhớ nổi tiếng chim rừng.

Một làn khói bốc ra từ mái cọ ngôi nhà trên mỏm đồi gần đấy. Khói bay lên trời, có đi được mười phương tám hướng không?

Một người đàn bà lúp xúp dưới cái nón tướp vành đang bị con bò còi lôi đi sau cái bừa. Từ trên lia xuống người bà ta như bị dính bẹp vào bùn nước. Cái nón đang trôi trên ruộng bềnh. Nó trôi từ bờ ruộng này sang bờ ruộng kia. Rồi lộn lại. Rồi quay về... Có lẽ đất ruộng đã bừa nát ra thành nước, lọt qua được kẽ tay.

- Không biết bà ta đi được bao nhiêu vòng ở cái vuông ruộng lúa trong một ngày? - Thiếu phụ cất tiếng.

- Sao không hỏi trong một đời bà ta có được bao nhiêu?

- Khủng khiếp.

- Sao?

- Sự lặp lại.

- Họ không thấy thế thì sao? Không còn sự nhạy cảm, làm gì còn nỗi đau đớn. Người nông dân là vậy.

- Nếu không đau đớn thì họ không biết yêu cuộc sống à?

- Họ không yêu như cách chúng ta yêu, nhưng họ gắn bó với nó hơn cả chúng ta.

- Phút này em tự hỏi, có khi nào người đàn bà kia trèo lên đồi thông trước mặt để nghe gió và nhìn ra bốn phía hay không?

- Bản năng người đều muốn được đi xa một chút, vượt khỏi chính mình. Ở người đàn bà kia nó đã chết, ngủ yên trong hư vô. Chính bà ta cũng chẳng biết, chẳng nhớ là có lần nào đó mình đã từng ước mơ hay chưa?

- Anh bây giờ cũng thế. Một con quỷ cô độc và hóa câm, lầm lẫm cái mặt canh giữ những ước mơ không để nó bay ra khỏi rừng tóc rối mù.

- Giờ đây chỉ để sống anh đã thấy tốn nhiều nghị lực. Còn được em yêu thương, vuốt ve đã trở thành thứ xa xỉ đối với anh và thật hi hữu mới có. Cũng như em, anh không còn cố gắng nữa.

- Em biết. Từ lâu em đã biết. Thực ra em bị lây căn bệnh đó ở anh. Em từ bỏ mọi tin tưởng vào tương lai. Còn anh không muốn có sự thay đổi nào nữa. Chúng ta giống nhau quá và khiến chúng ta xa nhau quá.

- Anh biết mình là kẻ bất đắc chí quá rụt rè, đã bỏ qua cơ hội thu xếp cho anh và em một cuộc đời ngay cả trong nguyện vọng được phép.

- Đừng ân hận. Ân hận hay làm người ta sợ hãi và lùi bước.

- Không, anh chỉ đãi lấy mẩy vàng cho riêng mình từ những ngày qua...

- ...Và để mang theo xuống mồ. Nhưng anh hãy nhớ chúng ta hôm nay không phải là chúng ta ngày hôm qua. Bởi thế tình yêu "vĩnh cửu" không dài lâu.

Người đàn bà dưới lũng sâu vẫn bì bõm theo sau con bò.

- Từ nãy em nói gì thế nhỉ?

- Ơ hay, sao lại hỏi anh?

- Thực lòng em không hiểu đã nói gì với anh.

- Trong em có điều gì bất ổn?

- Em hỏi anh, trong chúng ta có cái gì được bảo đảm chắc chắn nào? Chúng ta chỉ sống cho giây phút này, cho hiện tại. Chúng ta chọn thời gian chứ không phải sự vĩnh cửu, chọn sự thay đổi chứ không phải cái bất di bất dịch.

- Em nói đúng. Vì thế mà mỗi đứa đều buông mình cho những khuynh hướng của riêng mình. Người ngoài nhận thấy chúng ta không còn chung tình nữa.

- Nhưng khổ, quẫy mãi mà chúng ta có thoát ra nổi đời sống được xây dựng trên nguyên tắc phân cách đâu. Chúng ta muốn khư khư giữ lấy một nơi ẩm ướt, cô độc để trú ngụ, chối bỏ mọi thành công vật chất, danh vọng.

- Anh hiểu, phải có được một nhân cách bị tách đôi.

- Nhưng khốn khổ là chúng ta không tự tạo ra được bản thân mình, chịu để bị vo viên lại.

- Hôm nay em làm anh bối rối.

- Thật à? Thế từ trước tới nay anh nghĩ gì về chuyện của chúng mình? Hay chẳng nghĩ gì cả?

- Thú thật, anh đã ảo tưởng về một cơ may.

- Nó đã đến rồi đấy.

- Cái gì?

- Ba hôm rưỡi nữa em lấy chồng.

Mật nắng, đã dâng lên lưng chừng đồi, chảy tràn trên những ngọn thông. Dưới đất, từ trong hốc đồi, bụi cây, màu hoàng hôn đang ứa ra, loang ướt.

- Về thôi anh.

- Nhưng em lấy chồng vì tình yêu ư?

- Không!

- Vậy vì lẽ gì?

- Điều đó cần cho em.

- Còn tình yêu của chúng mình?

- Anh đừng quên rằng, tình yêu không cần minh chứng, không cần bày tỏ, nó cần sự hiện diện bằng xương bằng thịt của người mình yêu.

- Anh quên mất điều đó.

- Anh không quên đâu.

- Em không tin anh?

- Tin hay không giờ đây không ích gì? Nào, đứng dậy đi anh. Đã đến giờ anh phải có mặt ở nhà rồi.

Họ đi ngược trở lại con đường đất đỏ ngoằn ngoèo ban sáng.

Chiếc xe máy dừng lại trước cửa khách sạn.

- Tối nay anh sẽ đến. Bây giờ...

- Em hiểu. Anh cứ an lòng.

Thiếu phụ nhìn chiếc xe máy hoảng hốt chồm lên và lao vút đi chệch choạng. Gương mặt chị mơ hồ, một nụ cười không vui cũng chẳng buồn.

Buổi tối người đàn ông đến khách sạn. Cô bé lễ tân đưa chiếc phong bì cho anh bằng hai tay, nói lí nhí câu gì đó.

"Anh! Em quyết định ra ga. Có ở lại đến sáng mai thì cũng chỉ góp cùng anh đôi ba câu chuyện và thêm một li cà phê đen nơi quán vắng. Giữa những người xa lạ em là một người đàn bà đẹp đằm thắm, dịu hiền nhưng hạnh phúc như tất cả mọi người đàn bà khác. Em sẽ tiếp tục như vậy trong phần đời còn lại..."

Người đàn ông cảm thấy dường như đã có một ngày như thế này, ở đâu đó, khi nào đó mà không sao nhớ nổi. Một ngày, hai ngày, nghìn ngày... Ngày cắn ngày kéo nhau đi, dằng dặc, miên man...

Thùy Linh | Báo Văn Nghệ

------------

Bài viết cùng chuyên mục:

Thơ Vi Thùy Linh Mời độc giả đón đọc báo Văn nghệ số 29/2024 Chú Mười Ba - Truyện ngắn dự thi của Vĩ Nguyên Lặng lẽ Sa Pa - Truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Thành Long Ruộng xấu - Truyện ngắn của nhà văn Y Ban
Văn nghệ Trẻ, số 13/1995
Lĩnh vực báo chí cần có những ưu đãi về thuế

Lĩnh vực báo chí cần có những ưu đãi về thuế

Baovannghe.vn - Quốc hội tiếp tục chương trình làm việc ngày 22/11 với phiên thảo luận tổ về dự án Luật Thuế thu nhập doanh nghiệp (sửa đổi) và dự án Luật Thuế tiêu thụ đặc biệt (sửa đổi).
Trôi giữa hương sen nghịch mùa - Truyện ngắn của Đinh Thành Trung

Trôi giữa hương sen nghịch mùa - Truyện ngắn của Đinh Thành Trung

Baovannghe.vn - Mây đen tan. Nắng nhẹ. Hương sen còn sót hòa cùng hương bùn đánh dạt mùi khói xe, đưa nụ cười của hai người đàn ông lấp đầy mi mắt đang nhìn về phía mặt trời.
Nhà thơ Anh Ngọc bình thơ "Thề non nước"

Nhà thơ Anh Ngọc bình thơ "Thề non nước"

Baovannghe.vn - Bài thơ Thề non nước không chỉ là lời tự tình đằm thắm của một tâm hồn thủy chung, tin cậy mà còn cất giấu trong mình một bức tranh thiên nhiên tráng lệ và quyến rũ mê hồn vì một vẻ đẹp như sinh ra bởi con người và cũng chỉ dành để cho con người.
Nhà văn Nguyễn Chí Trung

Nhà văn Nguyễn Chí Trung

Baovannghe.vn - Nhà văn Nguyễn Chí Trung trưởng thành từ thiếu sinh quân. Đi lính từ bé và làm cán bộ đại đội từ trẻ - ngày nền nông nghiệp của ta xứng danh với cái tên “nghèo nàn và lạc hậu” thì ông hòa nhập vào lớp thanh niên “vượt lên hàng đầu, vượt là vượt như tên bay”...
Đại biểu Quốc hội: Làm rõ "Tiêu chuẩn Việt Nam" trong áp thuế tiêu thụ đặc biệt

Đại biểu Quốc hội: Làm rõ "Tiêu chuẩn Việt Nam" trong áp thuế tiêu thụ đặc biệt

Baovannghe.vn - Tiếp tục chương trình Kỳ họp thứ Tám, sáng nay, 22.11, dưới sự điều hành của Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Đức Hải, Quốc hội đã nghe Tờ trình và báo cáo thẩm tra về dự án Luật Thuế tiêu thụ đặc biệt (sửa đổi).