Baovannghe.vn - Trong khi đợi ký giấy tờ, bà ngồi dựa vào cây cột tua lại ký ức ngọt ngào lẫn cay đắng. Tính ra ngôi nhà đã gắn bó với bà ngót một đời người.
Baovannghe.vn - “Nhà văn phải gắn liền với nhân vật của mình. Một đời văn không để lại nhân vật là đời văn bỏ. Một nền văn học không để lại những nhân vật của thời đại là nền văn học vứt đi”.
Baovannghe.vn - Tôi nói, anh sẽ về. Anh lúc nào cũng nhớ đến Mađagui, vì Mađagui có một người con gái như Nụ. Nụ không nói mà nhẹ áp má lên vai tôi ngủ tiếp
Baovannghe.vn - Cô tôi giật mình nhìn ra phía cửa. Tất cả những người ở trong phòng đều nhận thấy ánh mắt cô tôi nhìn về phía cửa. Như thể cô đã đợi nó từ lâu.
Baovannghe.vn - Trời đã bắt đầu sụp tối. Nhưng lúc bóng tối chưa úp trọn màu đen thì trên trời sao đã mọc lấp lánh. Đêm càng đến thì sao càng bật sáng hơn lên,
Baovannghe.vn - Giờ tôi đang đứng trước cửa nhà mình, dưới tán bàng trồng năm sinh tôi 1991, trong thị trấn chỉ trồng duy nhất một loại cây, đó là bàng.
Baovannghe.vn - Ra khỏi cổng kinh thành chừng năm mươi dặm thì gặp một hồ nước trong xanh giữa đồng. Chúng tôi rửa mặt và tay chân trước khi tiếp tục hành trình
Baovannghe.vn - Mùi lá chuối, lá giong chín quyện hương nếp, hương than tạo nên hỗn hợp đêm giao thừa đau đáu. Những gộc củi đỏ lừ cùng lửa bò quanh khắc khoải.