Baovannghe.vn - Một nhà văn lúc sáu mươi, hồi ức: dạo ba mươi viết sướng thật, chữ cứ chảy ào ạt. Loáng một cái đã xong cái truyện ngắn. Mà ý tứ đầy đặn, xương cốt tác phẩm vững chãi, chữ nghĩa cứ như nhung, như tuyết...
Baovannghe.vn - Mỗi năm, cứ đến đêm Chúa giáng sinh, tôi lại đến ngồi bên thềm của nhà thờ Tin Lành ở phố Hàng Da, để lắng nghe tiếng đàn organ thánh thót vọng ra, tiếng ban đồng ca của nhà thờ hoà giọng êm đềm: "Bình an trên những tầng trời rất cao"...Và tôi nhớ...
Baovannghe.vn - Bàn tay em mềm mại, bé nhỏ. Không biết khi đó trông tôi thế nào, chỉ thấy em quay nghiêng người, cố xòa mái tóc che nụ cười tinh nghịch.
Baovannghe.vn - Tôi vốn không muốn giữ thói quen ngồi lặng quan sát những người xa lạ ở những nơi xa lạ nữa. Thứ thói quen khiến tâm trí luẩn quẩn bởi hạnh phúc và bất hạnh, về an nhiên và dằn vặt, về tự do hay cầm tù tâm hồn trong thể xác nhiều tham vọng. Bởi sau mỗi lần đưa mình vào vị trí cân đong đo đếm những biểu hiện cảm xúc của người khác, tôi nhận ra giây phút ấy, mình mong manh như miếng quỳ có thể đổi màu…
Baovannghe.vn - Nơi anh đến là rừng già biên giới, là những cánh đồng mênh mông gió, là núi cao, biển xa trắc trở. Hẳn Anh sẽ nhớ bát canh ngao ngọt thơm nồng vị biển và tiếng thầm thì: Mình ơi em nấu canh ngao nhé!
Baovannghe.vn - Anh Q làm việc ở một tòa soạn báo - một tờ báo không nổi tiếng lắm - đã lâu năm. Một lần Q mang đến cho tạp chí của tôi một bài phóng sự.
Baovannghe.vn - Cây ngô đồng đầu làng đổ lá, những chiếc lá màu nâu đất se sẽ cựa mình. Có tiếng ru da diết ngậm ngùi bật ra mềm như sợi tơ đầu khung cửi.
Baovannghe.vn - Dòng suối nhỏ xinh đẹp ấy mềm như một dải lụa, quanh co, uốn lượn ôm ấp ngôi làng thân thương của tôi. Từ bao đời nay, dòng suối nhỏ như một người bạn gắn bó,